Tinh Thần Châu
Chương 730 : Thoát khốn
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
"Không sao, ngươi cứ giẫm." Ngạc Tiên Quân rất hào sảng trả lời, hiện tại hắn đâu cố kỵ được chuyện này. Hắn cũng không nghĩ tới tâm tư kia của Dược Thiên Sầu.
"Ha hả!" Dược Thiên Sầu cười ngồi xổm xuống vuốt lớp da màu bạc thật dầy, vẻ mặt thật hiếu kỳ, thật sự là hiểm thấy! Nhìn trước nhìn sau, mới phát hiện mình ngồi xổm bên trên đúng thật là quá nhỏ bé, không khỏi tấm tắc nói: "Lão yêu quái, khổ người của ngươi thật là lớn, đi ra ngoài không hù chết người mới là lạ."
"Dược Thiên Sầu, ngươi đừng nên dây dưa nữa có được hay không, trước tiên nên làm chuyện chính sự...Ngươi không phải không có năng lực rút nó ra đi!" Ngạc Tiên Quân thét to.
"Xem ta đây!" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Dù nó có nặng tới một trăm tám mươi ngàn cân, ta cũng rút nó ra được." Lời nói của hắn cũng không phải mạnh miệng, hắn đã sớm dự định xong, nếu như chính mình thực sự không rút ra được, lập tức điều động nhân thủ trong ô Thác Châu, mọi người cùng nhau tiến lên, không đạo lý không rút ra được.
"Được được được...Vậy ngươi đừng kéo dài nữa, rút ra đi!" Ngạc Tiên Quân không chờ được nữa, Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi tới trước thanh cự kiếm, quan sát từ trên xuống dưới. Làm hắn phải than thở sợ hãi, thanh kiếm màu ám kim sắc, mơ hồ có lưu quang kim sắc lưu chuyển, khi đến gần lại thấy nó nhuộm đãm thành kim sắc. Ngâm ứong nước cùng bùn nhiều năm như vậy, thân kiếm vẫn sáng rực có thể soi được cả người. Đây còn chưa chạm đến, liền có thể cảm giác được thân kiếm bàng bạc khí tức đập vào mặt, quả nhiên không phải vật phàm.
Hắn đi quanh cự kiếm hai vòng, nhưng phát hiện một vấn đề, thanh kiếm thật sự quá lớn. Hắn thật sự không biết cầm vào chỗ nào để rút lên, đưa tay đẩy, không chút sứt mẻ, lại dùng hết toàn lực mà đẩy, cũng không chút lay động.
Ngạc Tiên Quân cũng cảm giác được, bi ai nói: "Đã quên nói cho ngươi, thân kiếm cắm xuyên vào ta lẫn nham thạch bên dưới, muốn rút được nó, chỉ sợ không chỉ dùng khí lực hơn mười vạn cân là được."
"Ngươi câm miệng có được hay không, ta nói rút cho ngươi thì sẽ rút, ồn ào cái gì?"
Dược Thiên Sầu tức giận hướng thân kiếm hi lý rầm đá vào hai cước. Ngạc Tiên Quân hơi thở dài một tiếng, có chút thất vọng đành câm miệng.
"Mẹ nó! Cũng chỉ có thanh kiếm lớn như vậy mới đủ khả năng ghim cứng ngươi như thế, thực sự là tuyệt phối." Dược Thiên Sầu đưa tay vuốt ve thân kiếm. Bỗng nhiên vùng lông mày hắn khẽ động, đột nhiên nghĩ xuất thần thức thâm nhấp thân kiếm kiểm tra một chút, kết quả thần thức vừa va chạm vào thân kiếm, liền lập tức cảm ứng được một cỗ khí tức thương tang cổ xưa chấn nhiếp thiên hạ gần như là thực chất mạnh mẽ chấn ngược thần thức hắn đang muốn xâm lấn.
Thần thức hắn điên cuồng bị bức quay về, khí tức bàng bạc thương tang viễn cổ bắn tới, Dược Thiên Sầu còn chưa kịp phòng bị đã bị chấn đến "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bản thân bị đánh bay ra ngoài.
Giọng nói của Ngạc Tiên Quân bên dưới có vẻ run rẩy: "Ta hình như cũng cảm giác được nó nhỏ một chút, ngươi hình như có thể khống chế.., khống chế.., ngươi thử lại xem có thể để cho nó nhỏ thêm nữa không, ta tỉ mỉ cảm giác một chút."
Dược Thiên Sầu thật khó thể tin nhìn vào bàn tay mình, cần cần thận thận đặt lên thân kiếm, nhược nhược nói: "Ngươi nhỏ thêm một chút...Ách!" Hắn rụt tay trở về, cũng không biết do hưng phấn hay sợ hãi mà run rẩy hỏi: "Lão yêu quái, nó hình như lại nhỏ nữa, ngươi cảm giác được không?"
"Ừ ân! Ngươi thử lại xem, cho nó dùng sức thu nhỏ lại. Chỉ cần mệnh hồn bị ghim cứng của ta được cởi ra, ta có thể tự mình thoát khốn." Ngạc Tiên Quân vô cùng kích động.
Dược Thiên Sầu theo lời đưa tay đặt lên kiểm, hắn bình phục chút tâm tình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm toàn bộ thanh kiếm nói: "Nhỏ một chút" Quả nhiên lần nầy hắn rõ ràng nhìn thấy thanh kiếm rút nhỏ.
"Nhỏ một chút.., nhỏ thêm một chút.., nhỏ thêm một chút... Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngạc Tiên Quân cảm giác được động tĩnh của thanh cự kiểm xuyên trong thân thể. Lúc này hắn kích động cùng Dược Thiên Sầu cùng nhau hô to. Kết quả hai người càng hô càng lớn. Dược Thiên Sầu mở mắt trừng trừng nhìn cự kiếm đang thu nhỏ lại thật nhanh, thẳng đến khi thanh kiếm rút lại tới đầu vai hắn, dưới chân bỗng nhiên rung động một trận, làm hắn ngừng phắt lại, nhìn sang trái phải một chút, chỉ thấy thân thể màu bạc thật lớn bên dưới đang giãy dụa lên, thoạt nhìn có điểm dọa người.
"Lão yêu quái, ngươi có thể động rồi?" Dược Thiên Sầu có chút kinh hãi hỏi.
Chỉ nghe Ngạc Tiên Quân ha ha cười điên cuồng: "Cự kiểm thu nhỏ lại, đã dời khỏi mệnh hồn của ta. Ta có thể thoát khốn rồi! Dược Thiên Sầu, đa tạ! Ngươi đứng vững đó!"
Theo một tiếng hét lớn, thân thể thật lớn của cự ngạc phủ phục nơi đây vượt lên hơn mười vạn năm rung động lên, chiếc đuôi thật lớn bắt đầu huy vũ. Chiếc đầu thật lớn mà dữ tợn bắt đầu ngẳng lên, tứ chi cường tráng khổng lồ bắt đầu cố sức khởi động. Dòng nước quanh thân theo phen động tĩnh cấp tốc trở nên đục ngầu...