Tinh Thần Châu

Chương 733 : Đoạn tiên đồ

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


"Chưa thấy qua bao giờ ư?" Dược Thiên Sầu nháy mắt ra hiệu, cười hắc hắc nói: "Đừng xem thường nó, nói cho ngươi biết đây chính là Truyền Tống Trận do ta sáng tạo ra. Trận pháp này sẽ mang ngươi ra khỏi Đông Cực Thánh Thổ, bản thân ta cũng nhờ nó nên mới vào được trong này!"

 

"Truyền tống trận?" Ngạc Tiên Quân trầm ngâm suy nghĩ cái danh hào này, đáng tiếc hắn vắt óc suy nghĩ mà vẫn không nhó ra trận pháp cổ xưa nào có cái tên như thế. Bất quá hắn vẫn có vài phần tin tưởng lời nói của Dược Thiên Sầu.

 

Bời vì lúc trước ở dưới hồ nước, Dược Thiên Sầu đã dùng thủ đoạn phi thường để hóa giải sự áp chế của khối thủy cầu mà hắn tạo ra. Ngay từ ban đầu hắn luôn luôn không hề cảm thấy có bất cứ một tia năng lượng nào dao động, vô thanh vô tức phá hủy khối thủy cầu của hắn. Hiện giờ phưong thức bày trận trước mắt, hắn cũng lại không cảm nhận được năng lượng dao động. Chung quy mà nói, Dược Thiên Sầu tuy rằng tu vi không cao, nhưng luôn khiến cho hắn cảm thấy thần bí khó lường.

 

"Đứng bên cạnh ta, chúng ta chuẩn bị rời đi thôi." Dược Thiên Quân chỉ xuống bên cạnh mình. Kết quà làm cho Ngạc Tiên Quân có đôi chút khẩn trương, bời vì hắn chưa từng chơi đùa qua thứ này, cũng chẳng hiểu có nguy hiểm gì hay không, chần chừ đứng ở phía sau Dược Thiên Sầu, thoáng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh dò hỏi: "Như thế này có được hay không?"

 

Dược Thiên Sầu mặt không đổi sắc nhìn hắn, hờ hững nói: "Đừng trách ta không nhắc nhỏ ngươi. Trước tiên ngươi phải phong bế hai mắt, nín thở ngưng thần vào, ngàn vạn lần chớ có lộn xộn. Nếu không trên đường gặp phải nguy hiểm gì. Ngươi cũng đừng trách ta là không cảnh báo."

 

"Còn phải nhắm mắt lại ư?" Ngạc Tiên Quân không khỏi cảnh giác nói: "Ngươi sẽ không giở thủ đoạn gì hại ta đó chứ?"

 

Dược Thiên Sầu chẳng buồn giải thích: "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ngươi cho rằng ta cũng là người vong ân bội nghĩa giống như ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta kết thành huyết mình rồi ư? Ta hại ngươi cùng hại mình có gì khác nhau đâu."

 

Nghe hắn nói như thế, Ngạc Tiên Quân mới chợt nhớ ra. Nếu Dược Thiên Sầu hại mình thì sẽ bị mình huyết phản phệ. Vì thế an tâm gật đầu nói: "Vậy thì nhanh chóng bắt đầu đi." Dứt lời Ngạc Tiên Quân liền nhắm hai mắt lại.

 

Dược Thiên Sầu khẽ nhướng mày, âm dương quái khí nói: "Lão yêu quái, ta nhắc lại. Nếu trên đường ngươi dám mờ mắt, mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không được tính là ta hại ngươi đâu đó."

 

Nói xong đem thần thức phóng ra bao trùm lấy Ngạc Tiên Quân. Ngạc Tiên Quân hiển nhiên là cảm giác được, bản thân đang bị thần thức của Dược Thiên Sầu bao phủ lên người, khóe mắt hơi co giật, muốn mở ra nhìn ngó xung quanh, nhưng đã cố kiềm chế lại, gật đầu nói: "Ta liền nghe theo an bài của ngươi..."

 

Lúc này Dược Thiên Sầu tập trung thần trí, nhanh chóng đem hai người biến mất ở giữa đưong trường. Chỉ tích tắc sau, hai thân ảnh đã hiện ra trên một đỉnh núi, Dược Thiên Sầu yên lặng nhìn những áng mây mù bao phủ đại lục phía dưới, nhàn nhạt nói: "Lão yêu quái, ta đã hoàn thành lời hứa của mình. Ngươi hãy mở mắt ra nhìn đi."
Đan hoàn vừa nuốt vào miệng, lập tức hóa thành chất dịch ngọt ngào trôi thẳng xuống bụng. Trong bụng nhanh chóng dâng lên một cỗ chân khí thanh lương mà ấm áp chậm rãi khuếch tán đi khấp kinh mạch, tiếp tục rót vào tứ chi bách hải...

 

Nam Minh lão tổ bất thình lình mở mắt ra, đánh giá thân thể của mình. Hắn chỉ cảm thấy lỗ chân lồng toàn thân đều muốn khai mở, từ các lỗ chân lồng thản nhiên phóng xuất ra hương khí hòa quyện cùng linh khí, lượn lờ quanh thân người. Nam Minh lão tổ khẽ phát ra một tiếng rên rỉ thư sướng. Lúc này nhịn không được kinh hô: "Hảo đan dược!"

 

Trải qua một quãng thời gian vận công điều tức. Nam Minh lão tổ kinh hỉ phát hiện ra, nội thương lúc trước chẳng những đã khỏi hẳn, mà tu vi dường như đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá lên cảnh giới Hóa Thần trung kỳ. Nam Minh lão tổ hung hăng đứng lên, ngửa đầu hống dài một tiếng. Cái loại cảm giác toàn thân thư sướng này đúng là phi thường sảng khoái ah!

 

Nam Minh lão tổ liền chạy ra bờ biển, nhìn về hải vực mênh mông trầm ngâm suy nghĩ. Người trung niên kia tu vi quá mức khủng bố, quả thực là đã khiến cho hắn phải khắc cốt mình tâm rồi. Xem ra, người này cùng Dược Thiên Sầu có quan hệ không bình thường, nếu không cũng sẽ không tặng linh đan cho mình đâu!

 

"Ngạc Tuyết Quân? Dược Thiên Sầu này quả nhiên là không hề đơn giản! Hắn cư nhiên lại có bằng hữu tu vi cao siêu bậc này." Nam Minh lão tổ khẽ lầm bầm nói... Nguồn truyện: Truyện FULL

 

Trên trời cao mây trắng phiêu bồng, có hai thân ảnh nắm tay nhau cấp tốc phi hành. Dược Thiên Sầu được Ngạc Tiên Quân nắm tay đưa đi, ban đầu hắn còn giật mình hoảng hốt, nhưng dần dần đã thích nghi với tốc độ nhanh như thế này.

 

Theo phương hướng cùng địa hình bên dưới, Dược Thiên Sầu đã mơ hồ đoán ra, Ngạc Tiên Quân là muốn đưa mình tơi địa phương nào. Phía chân trời xa xăm.., mơ hồ đã có thể trông thấy một tầng sương mù bảy màu thản nhiên bốc lên.

 

Đảo mắt một cái, hai người liền đã đáp xuống, đứng trên vách đá hoang vắng đối diện với tầng sương mù bảy màu kia. Dược Thiên Sầu thoáng nhìn qua diễn cảm của người bên cạnh.

 

Lúc này diễn cảm trên mặt Ngạc Tiên Quân nói chính xác là đã hoàn toàn ngây ngốc. Hắn không dám tin nhìn vào địa phương bị tầng sương mù bảy màu kia bao phủ. Thật lâu sau, mới thất thanh kinh hô: "Hóa Thần Yên! Cư nhiên là Hóa Thần Yên! Nơi này cư nhiên đã bị Hóa Thần Yên phong tỏa. Trời đất quỷ thần ơi! Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hay không?"