Tinh Thần Châu
Chương 741 : Tài phú lớn
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
"Lão yêu quái, ngươi nghĩ sư phụ ta có thể là đối thủ của hai vị tiên quân kia không?" Dược Thiên Sầu nhìn phương hướng biến mất của Tất Trường Xuân hỏi.
"Bằng tu vi hiện nay của hắn, nói thật, khó!" Ngạc Tiên Quân ngẳng đầu nhìn lên khoảng không, lại sửa lời nói: "Kỳ thực ngươi cũng không cần lo lắng, nếu Thiên Địa Càn Khôn đại trận không khốn được sư phụ của ngươi, hắn bỏ chạy đã không thành ván đề. Chí ít Dạ Niểu và Cơ Vũ không thể truy ra khỏi đại trận."
"Bỏ đi, là do lão gia hỏa tự tìm...Dược Thiên Sầu nói thầm một trận. Hắn thu lại hai kiện bảo vật, lắc mình bay nhanh xuống chân núi, chui vào rừng cây bị ngã tìm tòi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngạc Tiên Quân đang hiếu kỳ hắn tìm vật gì, thẳng đến khi hắn tìm ra được một thủ trạc từ trong bụi cỏ, mới hiểu được người này đang sưu tầm thủ trạc của những tiên nhân vừa đánh roi. Không bao lâu, Dược Thiên Sầu tìm được hơn mười thủ trạc vui tươi hớn hở bay trở về đỉnh núi, rót thần thức vào kiểm tra từng chiếc.
Dược Thiên Sầu xem qua hết một lần, sắc mặt cũng không tốt lắm. Hắn phát hiện bên trong không có đồ vật gì, ngoại trừ chính hắn không nhận ra, linh thạch còn lại ít đến thưong cảm, còn không bằng thủ trạc của tên tiếp dẫn sử ngày xưa hạ Thăng Tiên Thai. Theo lý thuyết, đây là chuyện không có khà năng, cấp bậc của tên tiếp dẫn sử kia vốn không bằng những người này.
"Lão yêu quái, không biết có phải do ánh mắt của ta vụng về hay không, ngươi giúp ta nhìn những vật trong mấy thủ trạc này có gì đáng giá hay không?" Dược Thiên Sầu đưa hơn mười thủ trạc cho Ngạc Tiên Quân. Ngạc Tiên Quân dùng thần thức điều tra một lần, kết quả phát hiện đồ vật bên trong xác thực ít đến thương cảm, bên trong ngoại trừ một ít tiên khí coi như là được, thật đúng không còn gì đáng giá. Hắn thoáng suy tư chợt hiểu được xảy ra chuyện gì, đem thủ trạc trà lại cho Dược Thiên Sầu, cười nói: "Không có đồ đáng giá thì là tất nhiên, bất quá tiên khí bên trong không kém, nếu như ở Tiên giới, còn có giá trị chút tiền. Đặt ở nhân gian khà năng không bán được số tiền xứng đáng."
Dược Thiên Sầu thu lại thủ trạc, hắn vốn không dự định bán tiên khí trong tu chân giới, nếu như những tiên khí này chảy vào tu chân giới, quả thực là tự tìm phiền toái cho mình. Hắn nhíu mày nói: "Ngươi nói không có vật gì đáng giá là đưong nhiên. Vì sao nói như vậy?"
"Tiên nhân tiêu hao linh thạch còn lớn hơn tu sĩ nhân gian. Bọn họ bị Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong tỏa ở đây hon mười vạn năm, tiêu hao đồ vật khẳng định tiêu hao đã gần hết. Dù khối đại lục này còn có thể khai thác được tinh thạch, phỏng chừng cũng roi vào tình trạng người nhiều thịt ít, tất cà mọi người ăn không đủ no." Ngạc Tiên Quân vừa cười vừa nói.
"Thì ra là thế." Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Ta còn muốn phát bút tài từ trên người bọn họ, kết quà uổng công một hồi."
Nguyên lai là như vậy! Dược Thiên Sầu giật mình, nguyên Minh Giới có chút âm trầm kinh khủng hiện tại lại làm hắn hướng tới, hắn thực sự không hề chê tiền nhiều, trái lại còn nghĩ có tiền càng nhiều càng tốt.
Bởi vì hắn tin tưởng vững chắc có tiền mới thực hiện được nhiều việc. Bất quá hắn cũng chỉ là phán đoán mà thôi, bằng chính bản lĩnh hiện tại của hắn, đi vào Minh Giới thật không phải là chuyện tốt.
Hắn tỉnh tỉnh thần, đột nhiên hỏi: "Trước đó nghe ngươi và Kim Miêu nói, ngươi muốn đi bái kiến Dạ Niểu và Cơ Vũ, ngươi thực sự muốn đi tìm bọn họ?"
Lúc này Ngạc Tiên Quân lâm vào trầm mặc, một lúc lâu mới thở dài nói: "Lòng người là như vậy, ngay Kim Miêu cũng không xem ta vào trong mắt, thử nghĩ Dạ Niểu và Cơ Vũ sẽ làm sao? Hay là thái độ của Cơ Vũ tốt hơn một chút, mà Dạ Niểu xưa nay luôn bừa bãi, không coi ai ra gì. Ta cần gì phải tự chạy đi rước lấy nhục...Ai! Thực lực quyết định tất cả a!"
Ngươi rốt cục đã chịu tỉnh mộng rồi sao! Dược Thiên Sầu thầm khinh bỉ trong lòng, lại trấn an nói: "Lão yêu quái, không nên nổi giận. Người già nhưng chí chưa già, nhân sinh tránh không được sẽ gặp phải thời gian lúc lên lúc xuống, là anh hùng hay cẩu hùng then chốt phải xem là ai cười đến cuối cùng. Cơ Vũ lại làm sao, Dạ Niểu lại thế nào, dù cho Tiên Đế hay Minh Hoàng thì đã sao? Ngươi không phải còn rất nhiều thời gian đó à? Hiện tại mọi người đều nghĩ rằng ngươi đã chết. Thí dụ như Tiên Đế sẽ không tiếp tục quan tâm ngươi nữa. Thiếu cản tay, mới là thời gian ngươi chân chính thi thố tài năng. Không tin, qua thêm một ngàn năm nữa, tất cả đều có khả năng phát sinh...Đương nhiên, chúng ta đầu tiên phải đi từng bước một, bằng không tất cả đều là nói suông."
Một phen nói ra lời lừa dối có lệ, nhất thời lại làm ánh mắt Ngạc Tiên Quân sáng lên, một cỗ hùng tâm bừng bừng lần thứ hai bị đốt cháy. Hắn hí mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Vậy ngươi nghĩ ta.., chúng ta nên bắt đầu làm từ đâu?"
"Rất đơn giản thôi! Chúng ta đôi bên cùng có lợi, nói chung giúp đỡ lẫn nhau." Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, giọng nói yếu đi vài phần: "Đầu tiên sao! Ngươi trước tiên bang trợ ta tìm được Tử hỏa, nếu ta luyện thành Tam Muội Chân Hỏa, ai dám ngăn chúng ta, ta sẽ thiêu con mẹ nó...