Tinh Thần Châu

Chương 752 : Ngồi tù

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Động tĩnh ngay thang lầu bên cạnh, đám người Bác Lực cũng không phải đầu gỗ, tự nhiên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn thấy hai tiểu hài tử mặt sưng như đầu heo, chợt cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không nhớ tới hai đứa trẻ ghê tởm lúc ban ngày, nhưng cổ An ngây người bên trong thành nhiều năm như vậy, tâm trí đã tương đối linh hoạt, từ trạng thái hiện trường mà xem, mơ hồ đã đoán được chuyện gì, trái tim không ngừng hoảng sợ nhảy loạn.

 

Hắn nhận thức người nắm tay hai tiểu hài tử, nhân vật có dáng dấp như là thủ lĩnh mặc áo giáp kia, chính là một trong tứ đại thống lĩnh thành vệ quân Thương Hoàn.

 

Kết quả không xong đúng như trong lòng người dự đoán, hai tiểu hài tử không hẹn mà cùng đưa tay chỉ Dược Thiên Sầu còn đang ôm khối thịt cắn hét lên: "Chính là hắn.., cậu, chính là hắn đánh chúng ta...

 

Thương Hoàn đưa đôi mắt sắc bén trành hướng Dược Thiên Sầu. Từ màu da mấy người liền nhận ra mánh khóe, lại cười lạnh nói: "Thật đúng là một đám thổ dân âm hiểm giả dối. Không ngờ biết cải trang trang phục, vừa nhìn thì biết là người lòng dạ khó lường, bắt hết cho ta!"

 

Một tiếng ra lệnh, sáu gã quân sĩ tùy tùng phía sau lập tức từ trên thang lầu xoay người nhảy xuống, bội đao sau lưng "thương thương" xuất ra khỏi vỏ, đem bảy người cải trang vây quanh, tư thế như vậy lập tức khiến cho đại đường Thiên Hương Lâu rối loạn, đám người Bác Lực chỉ là thuần phác chứ không phải ngu ngốc, lúc này tự nhiên liền phản ứng, hai tiểu tử kia chính là hai tiểu tử xấu xa lúc ban ngày, mọi người đồng loạt đứng lên.

 

Ngoại trừ Dược Tiên sầu và Ngạc Tiên Quân, mỗi người sắc mặt đều sợ hãi...Thương Hoàn chậm rãi từ trên thang lầu đi xuống, hai gã tiểu hài tử bên cạnh hắn quơ nắm tay ngang ngang kêu to: "Đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ...

 

Sự rối loạn trong đại đường làm kinh động vị chưởng quỹ trong tửu lâu. Một trung niên nhân dáng người mập mạp từ phía sau bước nhanh đi ra, từ thật xa đã trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Nhìn thấy là Thương Hoàn, hắn ngây ra nhíu mày nói: "Nguyên lai là Thương thống lĩnh, chẳng lẽ Thiên Hương Lâu chúng ta tiếp đãi không chu toàn, chọc cho Thương thống lĩnh muốn động thủ ngay tại chỗ này?" Nghe khẩu khí cũng biết là người có lai lịch.

 

Thương Hoàn liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi đi tới đối diện Dược Thiên Sầu. Giật chiếc mũ trên đầu Dược Thiên Sầu xuống, đầu đầy bún tóc nhất thời làm Dược Thiên Sầu lộ nguyên hình là thổ dân, Thương Hoàn tiện tay ném mũ xuống, dùng khuỷu tay mạnh mẽ "phanh" một tiếng đánh mạnh vào ngực Dược Thiên Sầu.

 

Chỉ là một thống lĩnh người phàm mặc dù có vài phần thân thủ, còn chưa đủ khả năng làm bị thương Dược Thiên Sầu, nhưng cũng đủ làm cho hắn nổi trận lôi đình, nhưng hắn vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, còn giả ra bộ dáng bị đánh trúng đứng không vững lảo đảo ngẫ ra phía sau.
Ngạc Tiên Quân ngây ra một lúc không biết nói gì, sau đó đi tới bên người Dược Thiên Sầu đặt mông ngồi xuống, truyền âm hồ nghi nói: "Tiểu tử ngươi còn mang theo cả rơm rạ tùy thân?" Hắn thực sự không thể tin, không ngờ còn có người đựng rơm rạ trong túi trữ vật, quả thật làm cho người ta không thế tưởng tượng nổi.

 

"Điều này ngươi không hiểu đâu! Đây gọi là lo trước khỏi họa." Dược Thiên Sầu gối đầu trên hai cánh tay, bắt chân chữ ngũ, có vẻ thật nhàn nhã tự tại. Kỳ thực rơm rạ đều từ trong đồng ruộng của ô Thác Châu tiện tay lấy ra.

 

"Rốt cục tiểu tử ngươi muốn làm gì?" Ngạc Tiên Quân truyền âm hỏi, hắn cũng không cho rằng người này lại chịu bó tay chịu trói ngoan ngoãn như vậy. Quả nhiên Dược Thiên Sầu cười nhạt trả lời: "Dám đánh lão tử, chờ xem...

 

Một đêm đối với mấy người mà nói đã định trước là một đêm khó ngủ. Tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng không ai ngủ được. Mãi đến đêm hôm khuya khoắc, bên ngoài yên tĩnh một mảnh, chỉ có thanh âm trằn trọc lăn qua lăn lại trên đống rơm. Dược Thiên Sầu lặng lẽ đứng dậy đi sang bên cạnh, bày vài viên ngân cầu trên mặt đất, sau đó phất tay cáo biệt Ngạc Tiên Quân đang trừng lớn mắt nhìn hắn, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

 

Lại xuất hiện, Dược Thiên Sầu một thân hắc y che mặt, chính hắn cũng không biết đang ở địa phương nào, dưới ánh trăng mờ mịt là một mảnh hoa viên, bốn phía đình đài lầu các đầy vẻ xa hoa. Hiển nhiên không phải nơi ở của người binh thường, hắn phỏng chừng nơi đây chính là nhà của Thương thống lĩnh kia. Cho nên chờ tới nửa đêm, chính là vì muốn chờ Thương thống lĩnh về nhà mới thu thập hắn, một cú đánh kia không phải ăn oan uổng như vậy.

 

Dược Thiên Sầu ần giấu trong một bụi hoa, len lén thò đầu ra ngoài quan sát chung quanhg, vừa mới nhìn thấy ở lầu các không xa đi ra một người. Chính vừa lúc đang đi qua bên này, không phải là người khác, chính là Thương thống lĩnh. Dược Thiên Sầu nhướng mày, không nói một lời, sưu một tiếng một thanh phi kiếm trực tiếp bắn ra, Thương Hoàn nhìn thấy một đạo hàn quang còn chưa kịp phản ứng, đầu lâu đã phân chia cùng thân thể, cả đầu lẫn thân thể song song ngã xuống đất.

 

"Là ai!" Một tiếng quát chói tai từ trong lầu các truyền đến, Dược Thiên Sầu thấy hoa mắt, một bóng người thình linh thuấn di xuất hiện ngay trước mặt hắn. Dược Thiên Sầu đang muốn bỏ chạy chợt khựng người, hơi kinh hãi, người này không phải người khác, chính là lão bản Hoàng Thiên trong cửa hàng y phục từng tặng y phục miễn phí cho bọn họ...