Tinh Thần Châu

Chương 757 : Chung nhấp Hóa Thần kỳ

Ngày đăng: 09:56 18/04/20


Chậm rãi lại cần thận mặc xong y phục, liền khôi phục thành Yến Truy Tinh trong một thân hắc bào tóc dài tươm tất. Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, yên lặng nhìn sắc mặt Văn Thanh dần dần khôi phục vẻ hồng nhuận, nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng. Văn Thanh tựa hồ cảm ứng được, mí mắt khẽ nhúc nhích, tựa hồ như đang ở trong mộng nỉ non một tiếng: "Đừng ly khai ta...

 

Yến Truy Tinh bị tiếng nói này làm hoảng sợ rút tay về, bỗng nhiên hai tay ôm đầu, nhếch môi hò hét nhưng lại không phát ra một tiếng động nào giống như bệnh tâm thần, thần tình có vẻ thống khổ không gì sánh được. Hắn cũng không biết vừa rồi mình đã làm sao, vì sao phải liều mạng phát tiết sự không hài lòng của bản thân trên người một nữ tử người phàm, còn thiếu chút nữa lấy luôn tính mạng của nàng.

 

Đợi sau khi hô hấp của Văn Thanh hoàn toàn khôi phục lại sự bình ổn, Yến Truy Tinh thất hồn lạc phách ngồi một bên, gương mặt tối đen cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say của Văn Thanh thì thầm nói: "Văn Thanh, hi vọng nàng sẽ không hận ta."

 

Bỗng nhiên, bên ngoài Văn Thanh cung truyền đến tiếng bước chân ồn ào, Yến Truy Tinh bỗng nhiên ngẳng đầu, trên mặt lại lần nữa khôi phục sự lạnh lùng.

 

Tân hoàng Văn Hạo được một đám người vây quanh, đang theo thái giám ti lễ dẫn đường đi tới Văn Thanh cung.

 

Không phải do nguyên nhân gì khác, bởi vì nghe được ti lễ thái giám lặng lẽ bầm báo, muội muội trốn trong Văn Thanh cung khóc đến tê tâm liệt phế, mà thị vệ lại không cho hắn đi vào kiểm tra. Huynh muội tình thâm, Văn Hạo mượn cớ thoát thân khỏi hoàng thái hậu, vội vội vàng vàng chạy tới hỏi thăm, sợ muội muội thực sự sẽ khóc đến mức làm hại thân thể.

 

Thị vệ ngoài cửa lần này cũng không ngăn cản. Bọn họ cúi người nửa quỳ hành lễ, đề đám người Văn Hạo tiến vào Văn Thanh cung. Thị nữ trong cung đều quỳ xuống, Văn Hạo đi tới ngoài phòng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thủ hạ quát: "Ờ bên ngoài chờ!"

 

Nhưng Nguyên Anh kỳ tu sĩ Văn Bách thiếp thân bào hộ hắn cũng theo hắn đi tới cửa mới dừng lại, cũng không phải Văn gia không có cao thủ đưa ra bảo hộ hoàng đế, mà là bằng vào danh đầu của Văn Lan Phong, không có tu sĩ nào dám sấm đến hoàng cung Bích Uyển quốc nháo sự, cho nên cao thủ tu vi không tệ đều trốn trong Văn gia thánh địa tiềm tu.

 

"Hoàng muội!" Văn Hạo liên tục gõ cửa vài tiếng. Nhưng bên trong lại không có tiếng trả lời nào. Văn Hạo thoáng chần chờ, thuận tay đẩy cửa ra đi vào, vừa quẹo vào phòng ngủ, chợt nhìn thấy y phục nữ nhân cùng chăn rơi dưới đất, càng làm cho hắn kinh hãi chính là bên cạnh giường có một hắc bào nam tử mặc áo choàng đang ngồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình.

 

Văn Hạo cả kinh nói: "Ngươi là người nào, sao ngươi lại ở chỗ này?" Bỗng nhiên hắn thấy hai tròng mắt đối phương hồng quang lóng lánh, ý thức trong nháy mắt liền mơ hồ không rõ...

 
Tăng thêm ba trăm lần của chín trăm ức, tức là hai mươi bảy vạn thần phẩm linh thạch...Dược Thiên Sầu co quặp rét lạnh, bỗng nhiên cảm giác bên trong đan điền an tĩnh tới mức có chút kỳ cục. Hắn liền nhanh chóng nội thị kiểm tra, may là động tĩnh bên trong đan điền đã không còn lớn như động tĩnh lúc hấp thu linh khí, thần thức đã có thể kiểm tra được động tĩnh bên trong đan điền.

 

Lúc này bên trong cơ thể bao quát cả đan điền, chân nguyên giống như đám sương rất thưa thớt. Nguyên anh có dáng dấp tiểu nam hài tuy rằng cũng vẫn còn vóc người nhỏ bé như trước, nhưng dung mạo đã biến thành một gã nam tử trung niên, gương mặt hoàn toàn giống Dược Thiên Sầu như đúc. Hắn đang khoanh chân nhắm mắt mà ngồi, bốn viên tinh châu đã dừng chuyển động nhưng vẫn chậm rãi xoay quanh, hơn nữa cũng kéo nguyên anh Dược Thiên Sầu xoay quanh chuyển động.

 

Tốc độ chuyển động càng lúc càng nhanh, nhanh tới mức làm người hoa mắt hỗn loạn, đến cuối cùng, bên trong đan điền làm Dược Thiên Sầu phảng phất gặp được hình ảnh Thồ Tinh ở kiếp trước, nguyên anh chuyển thành một đoàn thật tròn, giống như bản thể Thổ Tinh. Mà bốn viên tinh châu chuyển động thật giống như quang hoàn do vệ tinh tổ họp hình thành, còn là quang hoàn màu sắc rực rỡ rất đẹp.

 

Đột nhiên "oanh" một tiếng, bên trong đan điền giống như xảy ra vũ trụ nổ tung, quang hoàn bốn màu chuyển động bỗng nhiên mở rộng, nguyên anh nằm ngay trung gian bỗng nhiên phá ra một đoàn bụi mù, trong tích tắc đã đầy ngập toàn bộ đan điền.

 

Bụi mù bạo tạc lao ra đan điền, trong nháy mắt tuôn vào từng kinh mạch trong người Dược Thiên Sầu.

 

Ngay trong nháy mắt, Dược Thiên Sầu rốt cục cảm nhận được như thế nào gọi là khổ tận cam lai, thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ. Chỉ cảm thấy cả người tràn ngập năng lượng muốn nổ tung, một loại năng lượng cường đại chưa từng thể nghiệm qua, cường đại tới mức có cảm giác muốn lao ra bên ngoài cơ thể, cốt hài gân mạch cả người đang khanh khách co duỗi, đó là một loại khoái cảm như một bước lên trời.

 

Hắn bỗng nhiên mở hai mắt, tinh mang lóe ra bất định, tràn ngập sự tự tin chưa từng có. Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, lần thứ hai nhắm mắt tra xét trạng huống bên trong đan điền, chỉ vừa liếc mắt liền thấy ngây dại. Chỉ thấy tinh châu bốn màu đang xoay tròn, mà trong đó lại xuất hiện hai nguyên anh có gương mặt giống hệt như bản thân mình. Hai người đang lưng tựa lưng nhắm mắt, phun ra nuốt vào khí tức luyện hóa bên trong đan điền...

 

Dược Thiên Sầu lập tức nhớ tới ngày xưa Lộng Trúc nói cho hắn cùng phân tích và trình bày về ba hồn bảy vía.

 

Nguyên anh chính là mệnh hồn của ba hồn bảy vía đồng thể, khi mệnh hồn đản sinh ra một hồn khác, đó chính là thiên hồn, cũng chính là tiêu chí lúc tu vi bước vào Hóa Thần kỳ...