Tinh Thần Châu
Chương 761 : Tẩy Tâm Hồ chi biến
Ngày đăng: 09:56 18/04/20
Trong địa lao, Dược Thiên Sầu vừa xuất hiện, Ngạc Tiên Quân liền khẩn cấp truyền âm nói: "Tìm.., tìm được Hoàng Thiên chưa?"
Dược Thiên Sầu không muốn kinh động tới những người khắc, lẳng lặng nằm xuống bên cạnh người hắn. Không cho là đúng truyền âm đáp: "Xong rồi, không bao lâu nữa là sẽ được đi ra ngoài."
"Ngươi giết người của hắn, hắn không làm khó ngươi sao?" Ngạc Tiên Quân kì quái nói.
"Lo lắng của ngươi quá dư thừạ, không có chuyện nào mà ta không làm được. Cái này kêu là năng lực hành sự." Dược Thiên Sầu nằm trên đống rơm, hai chân bắt chéo thảnh thơi nói.
Quả nhiên không bao lâu sau, thông đạo bên ngoài địa lao truyền đến thanh âm mở cửa sắt lách cách.
Khi thanh âm qua đi, tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập. Cửa lao ngục được mở ra, một bóng thân ảnh mỏng manh cúi xuống hô: "Đều ra ngoài cho ta."
Đám người Bác Lực cuống quýt đứng lên, nhanh chóng theo lời đi ra ngoài. Gã thủ vệ quở mắng răn dạy thêm vài tiếng, rồi cũng dẫn bọn hắn đi ra ngoài trước. Vừa rời khỏi địa lao, đám người Bác Lực bỗng dưng cảm thấy ánh dương quang phi thường chói mắt, nguyên nhân cũng vì bọn hắn đã ở trong bóng tối thời gian dài.
Bên ngoài địa lao có vài tên quân sĩ thân mặc giập trụ gọn gàng, cấp bậc rõ ràng là cao hơn mấy gã thủ vệ kia. Một gã nam nhân đứng giữa khí thế uy nghiêm, ánh mắt thoáng chuyển qua đánh giá mấy người. Theo sau liền trầm giọng hỏi: "Ai là Dược Thiên Sầu?
"Là ta!" Trong mấy người Dược Thiên Sầu ăn ít khổ nhất, thoáng liếc mắt thâm ý nhìn gã nam nhân kia. Bởi vậy ngữ khí của gã cũng hòa hoãn xuống: "Các ngươi có thể đi ra ngoài, nhưng các ngươi bị tước đoạt tư cách tham gia Ba Lan đại hội. Nếu chưa được phép, không được rời khỏi Hoàng Thổ Thành."
Đám người Bác Lực hiển nhiên vẫn còn một chút hoảng sợ. Đối với bọn hắn mà nói thì quân sĩ thủ vệ trong thành chính là nhân vật bọn hắn ngưỡng mộ bấy lâu nay ah! Còn Dược Thiên Sầu nghe vậy thì nhíu mày, đây nhất định là ý tứ của Hoàng Thiên, không biết lão gia hỏa này rốt cuộc là muốn làm gì?
Ngạc Tiên Quân có chút không kiên nhẫn nói: "Có thể đi được chưa?" Lấy bản tính cao ngạo của hắn. Nếu không vì phối hợp cùng Dược Thiên Sầu. Như thế nào còn lưu lại địa phương này để cho người ta răn dạy quở mắng.
Văn Lan Phong nắm chặt song thủ, trầm giọng quát: "Nói!"
"Văn tiền bối cùng Dược Thiên Sầu quan hệ không tầm thường. Nói vậy tiền bối nhất định phải biết hành tung của Dược Thiên Sầu." Yến Truy Tinh mái tóc dài tung bay trong gió, hung hăng gằn từng chữ hỏi: "Ta muốn biết Dược Thiên Sầu đang ở nơi nào."
Văn Lan Phong nao nao, hiền nhiên là biết Yến Truy Tinh muốn tìm Dược Thiên Sầu báo thù. Bằng vào tu vi hiện giờ của Yến Truy Tinh, chỉ sợ Dược Thiên Sầu không thể nào ứng phó nổi. Huống chi hắn cũng không thể đem chuyện tình Dược Thiên Sầu chính là Ngưu Hữu Đức nói cho Yến Truy Tinh nghe. Thoáng ngừng một chút mới nói: "Đem Tân Lão Tam giao ra đây, chuyện hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi."
Yến Truy Tinh cười lạnh: "Xem ra Văn tiền bối biết nơi hạ lạc của Dược Thiên Sầu, nhưng không muốn nói cho ta nghe mà thôi. Một khi đã như thế, vãn bối cũng không cần miễn cưỡng thêm nữa. Cáo từ!"
Yến Truy Tinh vừa xoay người, liền đã nghe thấy Văn Lan Phong quát: "Đứng lại! Hôm nay ngươi đã tới đây rồi thì đừng mong rời đi."
"Sao?" Yến Truy Tinh bỗng nhiên dừng bước, lắc đầu nói: "Vậy cũng không nhất định!"
"To gan, ngươi quả nhiên là cái thứ ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng. Hôm nay ta nhất định phải..." Văn Lan Phong vừa định xuất thủ, thì sau lưng thoáng có một tia dao động. Ban đầu còn tưởng rằng Văn Thụy muốn thay mặt ra tay, nào ngờ, một mũi kiếm băng sương đã đâm thủng ngực nhô ra. Văn Lan Phong nhanh như chớp kẹp hai ngón tay giữ chặt lấy mũi kiếm, không để nói dịch chuyển, khiến cho bản thân mình bị thương nặng hơn.
Vừa quay đầu nhìn lại, kẻ đánh lén mình không phải là ai khác, quả nhiên chính là Văn Thụy đứng ở phía sau. Hắn đang liều mạng thúc dục thanh kiếm trong tay, muốn dồn mình vào tử địa. Lúc này Văn Lan Phong tâm tình không thua gì ngũ lôi oanh đỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân cóng đờ, nhìn Văn Thụy gầm lên quát: "Tên súc sinh này..."
Văn Thụy chứng kiến Văn Lan Phong dùng hai ngón tay giữ chặt mũi kiếm, chính mình đã xuất ra hết tu vi mà không thể dịch chuyển được. Lúc này thoáng chấn động, vội vàng buông kiếm ra, lắc mình phóng đến, huy chưởng nhắm về phía thiên linh cái của Văn Lan Phong. Xem hành động này, rõ ràng là muốn nhất kích đoạt lấy tính mạng của Văn Lan Phong...