Tinh Thần Châu

Chương 777 : Trận chiến dưới lòng đất

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Trong đám người có mặt ở đây, Lộng Trúc là người đổ mồ hôi nhiều nhất không thể hoài nghi. Hắn không hiểu vì sao Dược Thiên Sầu lại muốn khiêu khích bức đám người Bùi Phóng xuất thủ?

 

Thế nhưng vừa rồi Dược Thiên Sầu thuấn di, Lộng Trúc phát hiện ra mình vẫn còn hiểu nông cạn về Dược Thiên Sầu. Hơn nữa gã tiểu tử này không bao giờ khinh suất anh hùng rơm. Làm như thế nhất định phải là có nguyên nhân!

 

Mặc dù suy nghĩ như thế, nhưng Lộng Trúc vẫn ngưng thần cành giác. Nếu phát hiện tình huống không đúng liền ra tay cứu người.

 

Trong Linh Phương Cốc đã lặng ngắt như tờ, chỉ có những cơn gió nhẹ vi vu thổi qua. Tất cả chúng nhân ánh mắt đều tập trung lên bốn người kia, lộ ra thần sắc mong chờ. Đối với lĩnh chủ chư quốc mà nói, vô luận ai thắng ai thua đều rất tốt. Chết càng nhiều càng hay, tốt nhất là chết hết toàn bộ ah! Cái gì mà Chưởng Hình Sứ, cái gì mà ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, tất cả đều chết sạch mới là hay nhất. Đương nhiên, đối với Yến Truy Tinh, nếu được lựa chọn, hắn sẽ cầu mong cho Dược Thiên Sầu là người phải chết đầu tiên.

 

Bầu không khí hết sức căng thẳng, chúng nhân khẽ nhúc nhích khóe mắt. Chỉ thấy Dược Thiên Sầu chậm rãi giương tay chỉ về phía ba người, hừ lạnh nói: "Dám ngăn cản Chưởng Hình Sứ trách phạt, lá gan quả nhiên không nhỏ!"

 

Ba người nghe vậy lửa giận trong lòng đại tăng, thoáng nhìn nhau trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn. Khi đã bị bức tới trình độ này, vậy cũng không còn đường lùi nữa. Bùi Phóng khuôn mặt thịt béo run run run vì tức giận, nói: "Nếu Chưởng Hình Sứ đã muốn gây chuyện. Vậy cũng đừng trách chúng ta đây sẽ không khách sáo..."

 

Còn chưa nói dứt lời, Bùi Phóng thoáng nhìn xuống tay mình, thì không khỏi sợ đến mức hồn bay phách tán. Chỉ thấy chuôi Lam Nhan Yêu Đao trong tay không biết từ lúc nào đã biến mất, những mảnh vụn li ti màu xanh lam đang rơi xuống dưới chân...

 

Thích Cửu Quân đồng dạng cũng cảm thấy nơi tay trống rỗng, ánh mắt vừa liếc xuống. Cả người nhất thời cứng đờ lại, bởi vì hắn không nhìn thấy Quân Lâm Xích đâu nữa...Dưới ánh dương quang chiếu sáng, chỉ thấy một mảnh bụi phấn màu hoàng kim rực rỡ bay theo cơn gió. u Dương Đạt hai mắt cũng đang trợn trừng, không dám tin vươn hai bàn tay lên...
Trên sườn núi Ngạc Tiên Quân hai mắt vẫn lóe ra tinh quang như cũ. Còn Lộng Trúc thì vô cùng khẩn trương, thầm mắng tên gia hỏa kia như thế nào lại chui xuống dưới đất. Khiến cho mình vô pháp tương cứu được hắn khi gặp phải thời khắc nguy hiểm ah!

 

Lộng Trúc không biết rằng, ngay khi ba người Bùi Phóng xâm nhấp xuống bên dưới hố sâu, thì liền đã cảm thấy bất hảo! Lúc này lòng đất giống như một sinh vật sống bình thường, nháy mắt phong bế đường lui của bọn hắn không nói, mà còn đưa bọn hắn xuống dưới độ sâu những hai ba ngàn thước. Nếu chỉ vùi lấp thì không cần nhắc đến làm gì, cố tình lòng đất còn ép chặt vào, tựa hồ như muốn nghiền nát bọn hắn thành bột phấn bình thường. Ba người chưa từng gặp qua tình huống kì quái như thế này, trong lúc hoảng sợ liền liều mạng phóng xuất ra cương khí hộ thân, để chống đỡ áp lực xung quanh đang dồn nén đến.

 

Ngoại nhân không thề tưởng tượng được áp lực ở bên dưới lòng đất hai ba ngàn thước sẽ khủng bố đến nhường nào. Đây chính là lực lượng vận chuyển của lóp vỏ trái đất ah! Cường hãn tới mức khiến cho tầng cương khí hộ thân của ba người Bùi Phóng như muốn vỡ ra.

 

May mắn tu vi của bọn hắn cao thâm, miễn cưỡng có thể chống chọi thêm được chốc lát. Dưới tình huống này, ba người Bùi Phóng đành phải điên cuồng phát chưởng ra bốn phía xung quanh, vì sợ Dược Thiên Sầu sẽ bất thinh linh ra tay đánh lén. Tuy nhiên ngay cả bóng ảnh Dược Thiên Sầu cũng đều không hề nhìn thấy. Ba người càng đánh càng hoảng sợ, phát hiện vô luận công kích cường đại tới nhường nào, thì cũng như vướng phải bùn lầy, không hề phát sinh ra một chút hiệu quả, lóp đất bốn phía xung quanh vừa mới bị oanh nát, lại nhanh chóng tập trung đè ép về phía này!

 

Cho tới hôm nay bọn hắn cũng chưa từng nghĩ qua, mặt đất bình thường trầm ổn khô khan, thế nhưng đến khi chuyển động lại đáng sợ tới mức này. Khiến cho người ta cảm giác như không thể phản kháng. Hiển nhiên nếu còn ở dưới lòng đất thêm nữa, thì ba người bọn hắn sẽ chỉ có con đường chết mà thôi. Bùi Phóng hoảng hốt kinh hô: "Không cần tiêu hao chân nguyên nữa! Chúng ta đánh thẳng lên phía trên. Sau khi thoát ra ngoài rồi mới tính tiếp!"

 

Ba người nhanh chóng dựa vào tu vi cường hãn, phóng chưởng oanh thẳng lên phía trên đầu...