Tinh Thần Châu

Chương 782 : Nam nhi hữu lệ

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


"Chính Khí Quyết?" Thần tình Dược Thiên Sầu chợt ngưng lại, nhớ tới thủ đoạn yêu nghiệt của Tất Trường Xuân, sau thoáng chần chờ, chậm rãi lắc đầu nói: "Lão yêu quái, ngươi giúp ta ngẫm lại còn biện pháp nào khác không!" Hắn đã đáp ứng Tất Trường Xuân sẽ không hề tìm hắn, nếu như nuốt lời, sợ rằng lần này dù tìm được, lần sau cũng sẽ không tìm được hắn nữa. Không tới mức bức bản thân tới đường cùng chính mình không nên làm như vậy mới tốt.

 

Ngạc Tiên Quân hơi có chút thất vọng, kỳ thực hắn rất muốn tiếp xúc nhiều với người như Tất Trường Xuân. Nhân vật như vậy cảm ngộ trong tu hành thật không tầm thường. Cùng một cao thủ có ngộ tính cực cao như thế thường lui tới, thường thường đôi khi chỉ cần một câu nói của đối phương liền có thể giúp mình hiểu ra, cởi ra nhiều hoang mang.

 

Hắn cho rằng Dược Thiên Sầu không tìm được Tất Trường Xuân, suy nghĩ một chút từ trong thủ trạc trữ vật lấy ra một bình nhỏ, đưa ra nói: "Cầm đi!"

 

Dược Thiên Sầu nhận trong tay, sửng sốt hỏi: "Vật gì vậy?"

 

Ngạc Tiên Quân không cho là đúng nói: "Tỉnh Thần Đan, công năng trừ tà trừ uế. Có thể giải trừ ma công khống chế nguyên thần."

 

"Kháo! Có thứ tốt như vậy sao không chịu lấy ra sớm. Ngươi còn nói dây dưa cái gì." Dược Thiên Sầu phun xong liền quay đầu chạy, trực tiếp bay về phía Linh Phương cốc.

 

Chờ khi hắn trở lại Linh Phương cốc, liếc mắt nhìn thấy Lộ Nghiên Thanh đang đứng bên cạnh Lý Độc Hành và Văn Lan Phong, Lộng Trúc cũng đã đưa hai nàng đang hôn mê đến bên người bọn họ.

 

Lộ Nghiên Thanh trong mái tóc ngắn, hai mắt đãm lệ thê lương, nhưng cũng không hề giảm bớt vẻ tao nhã tuyệt thế. Trái lại còn bày ra một mị lực đặc biệt khác lạ, quả thực là thiên sinh lệ chất. Hai mắt nàng đang đãm lệ ngây người nhìn Dược Lư sụp đổ...

 

Dược Thiên Sầu roi xuống bên người bọn họ, quan sát Lộ Nghiên Thanh từ trên xuống dưới, mặc dù trong lòng chán ghét nhưng vẫn không nhịn được cảm giác kinh diễm. Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói: "Hai vị tiền bối phải xem chừng điên bà tử này, hảo tâm không hảo báo chỉ biết loạn cắn người, hiện tại ta thật sâu hoài nghi nàng ta có phải đã bị Ma Nhãn của Yến Truy Tinh khống chế hay không, hai vị tiền bối cần phải tự mình cần thận một chút mới tuyệt vời."

 

Văn Lan Phong cười khổ, bỗng nhiên quay hướng Dược Thiên Sầu cúc cung thật sâu nói: "Sự tình đã qua đi ngươi cũng không cần nói ra, nàng chỉ vi cấp hỏa công tâm nên rối loạn tâm thần, hiện tại đã tỉnh táo lại rồi."

 
 

Dược Thiên Sầu đang tay trong tay cùng Nhan Vũ bày trò ám muội cũng không hay biết Lộng Trúc đã đánh chủ ý lên người hắn...

 

Văn Lan Phong cười khổ nói: "Huyết Ma Chưởng thực sự không đơn giản, máu trong cơ thể ta đã sớm đông lại hơn nữa lại vừa bị thương...Chỉ sợ đã không cách nào xoay chuyển thương thế, ta kiên trì không được vài ngày nữa, không cần phiền phức."

 

Nghe được Văn Lan Phong sắp treo, Dược Thiên Sầu cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục ám muội với Nhan Vũ, lộ ra thần tình đồng tình cùng quan tâm không gì sánh được đưa mắt nhìn Văn Lan Phong...

 

Lộ Nghiên Thanh đã trầm tĩnh lại từ trong bi thương nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ lúc này mới nhớ tới Văn Lan Phong trúng phải Huyết Ma Chưởng của Yến Truy Tinh, luống cuống tay chân nắm lấy tay Văn Lan Phong, vừa nắm vừa sốt ruột nói: "Có biện phép, nhất định còn có biện pháp. Ta nhất định có biện pháp chữa tốt cho ngươi. Ta nhất định có thể trị hết cho ngươi..." Trong thanh âm mang theo tia âm rung, là loại sợ hãi bị mất đi thứ quý giá nhất...

 

Văn Lan Phong lẳng lặng nhìn nàng, đây là lần đầu tiên nàng chủ động nắm lấy tay hắn, tuy rằng chỉ vì kiểm tra thương thế. Nhưng xem ra được, nàng vẫn phi thường quan tâm chính mình.

 

Bất tri bất giác, viền mắt Văn Lan Phong đã có chút trơn trớt. Hắn chậm rãi nghiêng đầu qua một bên, hai dòng nước mắt thẳng tắp từ trên gương mặt khô quắt trượt xuống tới...Đã bao nhiêu năm quyết chí thề không quên, trở thành sự chê cười trong mắt bao người. Tất cả tất cả bản thân hắn đều biết. Biết được có rất nhiều người ở sau lưng chê cười chính mình, thế nhưng một mảnh chân tình của mình cho tới bây giờ cũng chưa từng dao động qua, vì nàng, chính mình có thể nỗ lực tất cả, vì vậy trên thế giới vĩnh viễn không có người nào đối xử tốt với nàng hơn hắn. Một màn ngày hôm nay hắn vẫn luôn tha thiết ước mơ, vẫn kỳ vọng có một ngày nàng chủ động nắm lấy tay mình, nhưng mà.., ngày này có phải đã tới quá muộn rồi hay không. Dù là cấp cho mình thêm thời gian để hồi ức giờ khắc này cũng tốt a! Vì sao hết lần này tới lần khác lại ở thời gian sinh mạng mình đến đầu cùng? Số phận thực sự quá tàn khốc!

 

Người có tu vi đạt tới tình trạng như Văn Lan Phong, đối với chính thương thế của mình cũng có vài phần hiểu rõ. Hắn cũng đã biết thời gian của mình không còn nhiều lắm...

 

Hiện trường chỉ còn âm thanh sốt ruột lầm bầm của Lộ Nghiên Thanh đang khám vết thương cho Văn Lan Phong: "Ta nhất định có thể trị tốt cho ngươi...Ta nhất định có thể trị tốt cho ngươi...Những người khác đều lặng lẽ không một tiếng động, tựa hồ đã quên luôn hô hấp, đều chú ý tới lệ quang trên gương mặt khô gầy đã biến thành màu đen của Văn Lan Phong. Một màn này gây chấn động cho mọi người, cao thủ đóng đầu danh chấn tu chân giới Văn Lan Phong không ngờ đang khóc...