Tinh Thần Châu

Chương 809 : Nhất nộ toàn sát

Ngày đăng: 09:57 18/04/20


Phóng mắt nơi nơi một mảnh mênh mông, giống như mưa dầm mỗi ngày, thiên vụ mông mông không nhìn thấy ánh mặt trời. Khả năng tầm mắt nhìn rõ cũng không xa, chỉ khoảng vài trăm thước, nhưng trong phạm vi vài trăm thước này, nơi nơi đều là tay chân bị cụt máu tươi nhiễm đầy, trên mặt đất máu chảy thành sông còn chưa ngưng kết, còn đang chậm rãi lưu động. Hiển nhiên cách thời gian chiến đấu kịch liệt vừa rồi cũng không bao lâu, không đếm được có bao nhiêu người chết không nhắm mắt. Chỉ thoáng phỏng chừng được, trong phạm vi vài trăm thước chỉ sợ đã chết hơn ngàn người. Chẳng thể trách vừa mới đi vào là thời gian tranh đoạt thảm thiết nhất, thường thường là vì một gốc tiên thảo xuất hiện, bởi vì mọi người tề tụ, vì vậy sẽ giành nhau túi bụi.

 

Sương mù mông lung hiển nhiên là linh khí ngưng tụ, thoáng hít vào một ngụm liền có thể làm người nâng cao tinh thần tỉnh táo, nhưng ứong không khí hỗn loạn màu máu tươi nồng đậm thật sự làm người không dám tùy ý hít thở. Một đám người đều may mắn mình là nhóm cuối cùng đi vào, mặc dù mất đi cơ hội kiếm được trọng bảo, nhưng đã tránh khỏi đại thương vong.

 

Tất cả mọi người đều là người từng trải, chuyện người chết cũng là thông thường, tình cảnh bi thảm trước mắt làm cho mọi người có chút kinh hãi, mái tóc Mục Thiên Kiều đã sớm buộc lại thành một đoàn, trong tay cầm một tấm chắn nhỏ màu bạc, mặt trên chạm khắc các loại đồ án hoa tươi, một tay cầm theo thanh kiếm, từ vẻ sáng bóng nhấp nháy mà phán đoán, cũng không phải là vật bình thường.

 

"Mọi người tốt nhất không nên phân tán, chỉ sợ nếu đụng tới điều ngoài ý muốn, vạn nhất lại nằm trong tình trạng chạy lạc, mọi người phải nhớ rõ lộ tuyến quay trở về." Mục Thiên Kiều thành khẩn dặn dò, trên mặt hiện lên vẻ cương nghị cảnh cáo: "Bất quá ta nói thẳng trước, dựa theo ước định ban đầu, nếu như không đạt được trọng bảo mà lại thối lui rời khỏi, Tứ Thông chúng ta sẽ không chi ra một viên linh thạch."

 

Tất cả mọi người không nói gì, phần lớn đang cảnh giác bốn phía. Dược Thiên Sầu cúi đầu lấy trong túi trữ vật ra một đống ngọc điệp ghi chép tranh ảnh, sửa sang lại để phương tiện tìm kiếm thật trật tự, sau đó lại thả vào trong túi trữ vật, trên tay để lại hai khối ngọc điệp có quan hệ tới tiên thảo, chuẩn bị tùy thời đem ra đối chiếu. Hắn cũng không có biện phép, không giống mọi người sinh trưởng trên Tiên giới, rất nhiều đồ vật tuy bọn họ chưa từng thấy qua nhưng cũng từng nghe qua, vừa nhìn liền biết cái gì nên hái cái gì không nên hái. Bất quá mọi người không thấy hắn xuất ra pháp bảo ngược lại cầm hai khối ngọc điệp nhìn nhìn, đều có vẻ có chút tò mò. Chỉ riêng Đào Trung không nói gì quay đầu nhìn hướng khác...Một phú nhị đại như ngươi cái gì cũng không biết, chạy tới nơi này xem náo nhiệt làm gì, đây là địa phương cho ngươi đến đùa sao?

 

Vẻ mặt Mục Thiên Kiều cũng hồ nghi hỏi: "Dược Thiên Sầu, ngươi không có pháp bảo sao?"

 

Dược Thiên Sầu ngẩng đầu lên "a" một tiếng, chợt phàn ứng tùy tay vải ra một thanh phi kiếm từ trong tay áo, hàn quang chợt lóe lại chui trở về trong tay áo. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nổi lên hứng thú với tay áo của hắn, không khỏi nhìn thêm vài lần.

 

Thấy hắn đã có chuẩn bị, Mục Thiên Kiều hơi hơi vẫy tay, phất phất tấm chắn trong tay nói: "Mọi người lên đường đi!" Nàng dẫn đầu bay lên, xẹt qua vùng hài cốt máu chảy thành sông, cũng không dám phi cao. Bay ra khỏi vùng đất chém giết kịch liệt thê thảm, lại rơi xuống mặt đất đi tới. Bởi vì tất cả mọi người đi tới tầm bảo, nơi này tầm mắt cũng không tốt, phi hành quá cao nhất định sẽ bỏ qua đồ vật. Mọi người đều cảnh giác tìm tòi khắp bốn phía...
Kháo! Muốn chết! Dược Thiên Sầu nhất thời nổi giận, chính mình vừa tiến vào còn chưa tìm được người ra tay, lại có người dám mai phục đánh lén mình, thật sự là không thể nhẫn nhịn. Song cương vung lên, Kim quyết thi triển, trong phút chốc hơn mười thanh phi kiếm đánh úp lại đều "ông" một tiếng toàn bộ hóa thành bột bạc tung bay xuống.

 

Đồng thời vừa ra tay, cả người Dược Thiên Sầu nhanh chóng xuyên qua bột bạc hướng phương hướng vừa tập kích mình bay tới. Trên đường còn sợ người đánh lén mình sẽ đào thoát, hắn thuấn di biến mất, trực tiếp xuất hiện phía dưới bụi cây...

 

Ba mươi người vừa mai phục đang chuẩn bị mưu đồ bí mật giết người đoạt bảo, trước khi tiến vào Thần Khư Cảnh, cũng đã ở trong sư môn âm thầm tiến hành tổ hợp huấn luyện ám sát thật lâu. Đây là lần đầu tiên phát hiện có người đi đơn độc, lần đầu tiên tổ họp ra tay, ai ngờ phi kiếm thả ra, đột nhiên toàn bộ mất đi liên hệ cùng mọi người.

 

Ba mươi người còn đang đối mặt nhìn nhau, đột nhiên phát hiện trong mọi người dư ra một người, nhất thời hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã run lên song chưởng, phẫn nộ quát: "Hấp Tinh đại pháp!" Mọi người chỉ thấy trước mắt bốc lên một trận khói trắng, nháy mắt liền mất đi tri giác.

 

"Mẹ nó! Dưới Tiên cấp lão tử là đệ nhất thiên hạ, lại còn dám đánh lén lão tử, thật sự là chán sống..." Dược Thiên Sầu chửi mắng một trận, đạp vỡ một khớp xương, đem túi trữ vật của ba mươi bộ xương khô thu vào trong tay.

 

Cầm theo một đống túi trữ vật, tâm tình của hắn nhất thời lại rất tốt, dựa lưng vào một thân cây hớn hở xem xét từng túi, kết quả càng xem mặt càng đen, không hề phát hiện được thứ gì đáng giá. Sau khi tịch thu toàn bộ túi trữ vật, lại bắn ra ngoài...Ba mươi bộ xương khô trên mặt đất cũng không biết thuộc môn phái nào, đảo mắt liền bị diệt toàn bộ. Không biết sư môn trưởng bối bọn hắn chờ đợi bên ngoài Thần Khư Cảnh sau khi biết được sẽ có phản ứng ra sao, không biết đám trưởng bối lúc trước tiến hành cho bọn hắn huấn luyện ám sát sau khi biết lại có phản ứng thế nào...