Tinh Thần Châu
Chương 832 : Muốn lập môn hộ
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
Trong cửa hàng những tiếng hô hấp bỗng dưng đã trở nên dồn dập, biểu tình trên mặt cuhngs nhân cũng lộ ra diễn cảm vô cùng khiếp sợ. Dược Thiên Sầu nuốt khan nước bọt, làm dịu mát yết hầu khô nóng, gian nan hỏi: "Chẳng lẽ Tất Trường Xuân đã bị Minh Hoàng giết chết rồi sao?"
Á Phu Tử chậm rãi lắc đầu nói: "Nếu như người kia đã chết, thì thế cục Minh Giới cũng sẽ không khẩn trương như lúc này...Bản lĩnh của người kia đúng là bất khả tư nghị, mặc dù không chống nổi ba chiêu của Minh Hoàng, nhưng vẫn ngạnh kháng dưới sự truy sát của Minh Hoàng, may mắn trốn vào trong Hắc Ám cấm địa. Cái địa phương Hắc Ám cấm địa kia, ngay cả Minh Hoàng cũng phải kiêng kị, không dám bước vào. Nếu không, dưới cơn thịnh nộ, Minh Hoàng há lại có thể buông tha cho Tất Trường Xuân!"
Dược Thiên Sầu nghe được lời này, thì nhãn tinh không khỏi sáng lên, hung hăng kiềm chế tâm tình kích động của chính mình, đè nén ngữ khí dò hỏi: "Nói như thế, vậy Tất Trường Xuân kia vẫn chưa chết ở dưới tay Minh Hoàng, mà cuối cùng đã chạy thoát sao?"
"Có thể nói như thế!" Á Phu Tử trầm ngâm: "Bất quá hắn còn sống hay đã chết thì không ai biết được. Nghe nói trước khi lao vào bên trong Hắc Ám cấm địa, Tất Trường Xuân đã bị trọng thương. Hơn nữa.., ngươi thử nghĩ xem, cái địa phương thần bí kia, ngay cả Minh Hoàng còn không dám đi vào, mà Tất Trường Xuân thân mang trọng thương xâm nhấp, chỉ sợ hy vọng sống sót cũng thật mong manh ah!"
Dược Thiên Sầu nghe vậy thì khóe miệng liền co giật vài cái. Theo sau ảm đạm hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Nếu người kia bị Minh Hoàng dồn vào cấm địa thần bí khó có thể bảo toàn tính mạng. Vậy như thế nào cục diện ở Minh Giới còn khần trương đến mức độ này?"
Á Phu Tử trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới giải thích: "Bởi vì Tất Trường Xuân hoành không xuất thế ngoài ý muốn, khiến cho Hắc Trì phu nhân, người xưa nay luôn được Minh Hoàng cừng chiều, dị thường phẫn nộ, nàng đã ra lệnh cho Hắc mình Đại Quân uy chấn Minh Giới, phải kiểm tra tất cả những người môi giới giao thương qua lại Minh Giới, cho nên đã có không ít người Tiên giới qua Minh Giới giao thương nhận lấy liên lụy...Sư phụ của ngươi đi lâu chưa về, sợ rằng cũng có quan hệ tới chuyện này ah!"
Dược Thiên Sầu rơi vào trong cơn trầm tư, hiện giờ hắn rối rắm nhất chính là chuyện tình Tất Trường Xuân còn sống hay đã chết, vì sao ngân cầu hắn mang theo trên người lại mất liên hệ với mình, chẳng lẽ ở trong thần bí cấm địa bên Minh Giới, có lực lượng thần bí chặt đứt mối liên hệ của mình với ngân cầu hay sao? Chuyện này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, xưa nay vô luận ở bất cứ địa phương nào mình đều có thể liên hệ cùng với ngân cầu...Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, nhãn tinh của hắn lại dần dần trở nên kiên định. Hắn đối với Tất Trường Xuân xưa nay vẫn phi thường có lòng tin, nếu chưa có ai xác thực Tất Trường Xuân đã chết, thì hắn sẽ không bao giờ tin tưởng rằng Tất Trường Xuân đã biến mất vĩnh viễn ở trên cõi đời này. Bởi vì Tất Trường Xuân chính là truyền thuyết độc nhất vô nhị, bất khả xâm phạm ah! Nhưng lúc này, cho dù mình đi Minh Giới cũng chỉ là hữu tâm vô lực. Chuyện tình trước mắt cần phải làm nhất là gây dựng thực lực vững mạnh, nếu Tất Trường Xuân quả thật là đã chết rồi, thì bản thân mình càng phải sống cho tốt. Để tìm cơ hội báo thù cho lão nhân gia, ai kêu lão nhân gia chỉ có mỗi mình ta là đệ tử thân truyền!
Lão bất tử Minh Hoàng tuy rằng khủng bố, nhưng chính bản thân mình vẫn cần phải nỗ lực, có thù không báo không phải là quân tử ah! Thể nhưng đời này, tựa hồ mình đều không có khả năng đánh bại Minh Hoàng ah!...
Dược Thiên Sầu khóe miệng cứng đờ, trong lòng âm thầm than ngắn thở dài, chuyện tình báo thù ngày sau hãy nhắc tới đi. Lão nhân gia phúc lớn mạng lớn, nhất định là không thể chết được...
Lúc này, Thủy Minh Thanh lại hướng Á Phu Tử khom người hành lễ nói: "Sư phụ cảm thấy phương án này thế nào? Thỉnh sư phụ quyết định!"
Á Phu Tử ngắm nhìn Thủy Minh Thanh trong chốc lát, chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Vậy thì cứ làm như thế đi!" Theo sau Á Phu Từ liền vung tay lên, thu hồi kết giới cách âm ở trong quầy hàng.
"Đa tạ sư phụ thành toàn." Thủy Minh Thanh khom người hồi đáp. Ở trong khoảnh khắc này, bất tri giác hắn liền ngộ ra, lá gan của mình đã lớn hơn trước rất nhiều! Nếu như là trước kia, thì làm sao hắn dám diễn trò ở trước mặt trường lão nội cung đây?
Đúng lúc này từ ngoài đường có một bóng thân ảnh tươi cười bước vào trong cửa hàng. Người này không phải ai khác mà chính là Linh Tu Môn Đỗ Phong. Hắn tiêu sái bước tới trước mặt Á Phu Từ, khom lưng hành lễ: "Bái kiến tiền bối!"
Theo sau quay sang hai người bên cạnh, chắp tay: "Thủy huynh, Dược huynh."
Á Phu Tử đạm nhạt cười: "Hóa ra là Đỗ gia tiểu oa nhi, tới đây có chuyện gì không?"
"Vãn bối đến chính là muốn tìm Dược huynh. Vì có chuyện cần thương lượng với hắn." Đỗ Phong hồi đáp xong thì quay đầu nhìn sang Dược Thiên Sầu dò hỏi: "Không biết Dược huynh có rành rỗi hay không?"