Tinh Thần Châu
Chương 874 : Mất mặt xấu hổ
Ngày đăng: 09:57 18/04/20
"Khả năng chỉ là cùng tên mà thôi, huống chi sáng lập thương hội cũng không xem như làm bậy, chỉ có thể nói người này có lòng tiến tới." Cơ Vũ cũng không đồng ý, nói: "Hơn nữa ngươi cũng rõ ràng, nhất giới kia dựa vào tu vi Hóa Thần kỳ trên cơ bản không có khả năng đi tới Tiên giới, hắn hẳn không phải là Dược Thiên Sầu của nhất giới kia."
"Thế nào không có khả năng?" Ngạc Tuyết Quân đưa ra bàn tay đếm đếm: "Thứ nhất cái tên Dược Thiên Sầu này thật sự là quá lạ, thứ hai cả hai người không ngờ trùng hợp đều có tu vi Hóa Thần kỳ, dựa vào tu vi Hóa Thần kỳ dám sáng lập thương hội, phỏng chừng cũng chỉ có tên kia mới làm ra. Thứ ba, ngươi đừng xem hắn chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ, kỳ thực thủ đoạn của thầy trò bọn họ đều không giống người thường, hoàn toàn có thể thi triển pháp thuật đến Tiên giới không chừng."
"Thầy trò? Ngươi gặp qua sư phụ hắn?" Nghe hắn tán dương hai thầy trò kia, Cơ Vũ nhịn không được hỏi: "Sư phụ hắn là ai?"
"Ách..." Lời nói hỏi ra làm Ngạc Tiên Quân có chút quấn quýt, nên trả lời hay không trả lời mới tốt đây? Hình dạng này của hắn làm cho Cơ Vũ càng trở nên hiếu kỳ, trong đôi mắt sáng hiện lên một tia giảo hoạt nói: "Chẳng lẽ không phương tiện tiết lộ với muội tử sao? Nếu như không phương tiện tiết lộ, vậy thì không cần nói."
Nàng vừa nói như vậy, Ngạc Tuyết Quân lại ngại ngùng che giấu, dù sao người ta cứu tính mạng của mình, do dự một phen nói: "Không phải ta không muốn nói cho ngươi, chỉ sợ nói ra ngươi sẽ tức giận."
"Tức giận?" Cơ Vũ đột nhiên ha ha cười, cười đến run rẩy: "Ngươi nghĩ chúng ta bị giam lỏng ở đây còn có tư cách để tức giận sao? Ngạc đại ca cũng quá không hiểu muội tử, muội tử không phải người có khí lượng hẹp hòi, không đáng chuyện gì đều tức giận. Nếu như nói có người nào mà ta không thể tha thứ, đó là đệ tử La Sát của Dạ Niểu, không nghĩ tới bọn hắn cũng về tới Tiên giới, đừng cho ta ra khỏi đây, một ngày ly khai nơi này, ta sẽ không bỏ qua một người nào."
Nói đến đây, ánh mắt Cơ Vũ sắc bén nhìn chằm chằm Ngạc Tuyết Quân nói: "Ngươi đừng nói cho ta biết, sư phụ Dược Thiên Sầu là La Sát? Nếu là như vậy, vậy xin lỗi Ngạc đại ca, ngay cả Dược Thiên Sầu ta cũng sẽ không bỏ qua, chỉ cần người của La Sát, ta cũng sẽ không bỏ qua một người nào."
Trong giọng nói oán khí sâu, quả thực đã tới nông nỗi khắc cốt mình tâm, có thể thấy được ngày trước đám người La Sát đánh lén đã làm nàng rất tổn thương. Ngạc Tuyết Quân liên tục xua tay nói: "Muội tử đừng hiểu lầm, sư phụ Dược Thiên Sầu tuyệt đối không phải là La Sát, chỉ bằng tên La Sát kia, ngay tư cách xách giày cho sư phụ hắn cũng không có."
Nghe lời đánh giá, Ngạc Tuyết Quân thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, lời này cũng quá vẽ mặt, còn uổng cho mình tự cho là đúng, run đôi môi nói: "Ta.., ta.., ta sáng tác ca từ cái rắm a, ca từ không phải ta sáng tác, là tên vô liêm sỉ Dược Thiên Sầu ăn no không việc làm sáng tác, ta chỉ mượn dùng một lát mà thôi." Nói xong vung tay hô to: "Trời ạ, ca ca không còn mặt mũi gặp người nữa, xấu hồ, không bao giờ làm chuyện mất mặt xấu hổ này nữa." Sau đó vỗ mạnh xuống, "cách cách" dây đàn hung hăng đứt đoạn, cây đàn cũng vỡ nát hoàn toàn.
Tuy rằng Ngạc Tuyết Quân vẫn xem Cơ Vũ như muội muội, nhưng dù sao người ta cũng là đại mỹ nữ, trước mặt đại mỹ nữ mà xấu hổ như vậy, thật sự là không chịu nổi, đánh vỡ cây đàn, hắn che mặt tự mình bần thỉu chính mình.
Cơ Vũ cũng khom người nhặt lên một dây đàn kéo thẳng trong tay, lầm bầm nói: "Ta có một đóa hoa, hương hoa thơm ngát, ai tới thật tình tầm phương tung...
Ngạc Tuyết Quân buông hai tay, ngạc nhiên nói: "Ngươi nói cái gì?"
Cơ Vũ ngần rạ, lập tức dáng tươi cười đầy mặt nói: "Ta nói nhìn không ra, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu là một người thật tài hoa."
"Ai." Ngạc Tiên Quân hất mạnh mái tóc bạc ra sau vai, lắc đầu cười khổ nói: "Đừng nói ngươi, ta và hắn ngây người thời gian dài như vậy, cũng không thấy được. Lần đó sau khi hắn bộc lộ tài năng, ta mới phát hiện người này còn có thể đùa trò chơi này, bất quá ngươi cũng đừng nói, ngay cả tên quê mùa như ta còn cảm thấy tiểu tử đàn hát thật sự là dễ nghe, quả thật như âm thanh của tự nhiên. Lúc đó nghe những người bên cạnh nói, nói hắn làm vài từ khúc, khúc khúc đều là có một không hai trong nhân gian."