Tinh Thần Châu
Chương 88 : Đoàn tụ
Ngày đăng: 09:50 18/04/20
Hai người còn lại cũng không nói chuyện, Nghiêm Thù không chút kiêng nể lạnh lùng nhìn Dược Thiên Sầu, người sau hết nhìn đông tới nhìn tây làm như không phát hiện hắn. Đợi một hồi còn chưa thấy Phí Đức Nam đi ra, sắc mặt Nghiêm Thù cũng càng ngày càng khó coi, đối phương rõ ràng không xem hắn vào trong mắt.
"Ngươi tới đây làm gì?" Rốt cục Nghiêm Thù không nín được, sắc mặt âm trầm hỏi.
Dược Thiên Sầu nhìn chung quanh, chỉ vào chính mình hiếu kỳ hỏi: "Ngươi đang nói với ta sao?"
Câu nói làm Nghiêm Thù tức giận, khuôn mặt vặn vẹo lạnh lùng nói: "Quy củ Phù Tiên Đảo cho phép ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?"
Dược Thiên Sầu tựa hồ như mới tỉnh ngộ, làm vẻ nghiêm túc hành lễ nói: "Đệ từ Dược Thiên Sầu gặp qua sư thúc."
"Sư thúc?" Nghiêm Thù cũng không biết hắn đã trúc cơ thành công, hiện tại đã tới Trúc Cơ kỳ, huống chi tình huống Dược Thiên Sầu đặc thù, người ngoài rất khó nhìn ra tu vi sâu cạn của hắn, trái lại còn cho rằng hắn cố ý giáng thấp mình.
Nghiêm Thù oán hận Dược Thiên Sầu cũng không phải tầm thường, tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, là cần mặt mũi, Dược Thiên Sầu lần đó ngay trước mặt mọi người giận mắng hắn, khiến cho hắn mất hết mặt mũi tại Luyện Đan Các, đến bây giờ vẫn còn đệ tử ở sau lưng đem chuyện này châm chọc hắn. Không tìm một lý do trả thù một chút, hắn làm sao có thể nuốt được khẩu khí, nhất thời không tìm được lý do, chỉ viện cớ để trả thù riêng, phẫn nộ quát: "lớn mật, mắt không tôn trưởng, trong mắt ngươi còn có môn quy của Phù Tiên Đảo không?"
Dược Thiên Sầu xuy nói: "Kỳ quái? Trong mắt ta làm sao không có môn quy của Phù Tiên Đảo? Nghiêm sư thúc ngươi nói ra nghe một chút."
"Chuyện gì xảy ra?" Là thanh âm của Quan Uy Vũ, hắn và Phí Đức Nam từ bên trong Luyện Đan Các đi ra.
"Sư phụ!" Dược Thiên Sầu hành lễ nói, vẻ mặt thâm tình nhìn Quan Uy Vũ, hiện tại là thời gian cần hắn làm quan tòa, cần sư phụ chi trì a!
Dược Thiên Sầu cũng không hề ngại chuyện trước kia, bốn người xưng huynh gọi đệ không uống rượu trợ hứng thật là không thoải mái, đáng tiếc Tuyên Binh không có cất giữ, dù sao phạm vi hoạt động của bọn họ luôn hạn chế, muốn tìm chút rượu cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dược Thiên Sầu lấy trong túi trữ vật ra hai vò lớn, bốn người vây quanh bàn đá thoải mái chè chén.
Vài chén vào miệng, Dược Thiên Sầu quan sát tu vi ba người, phát hiện chỉ là Luyện Khí thấp cấp, kỳ quái nói: "Chẳng lẽ lần này các ngươi không được phân phối Truc Cơ Đan?
Ba người cười khổ, đều tự than thở. Vốn lấy được Trúc Cơ Đan, nhưng có lẽ vì tư chất ba người quá kém, không ngờ không ai trúc cơ thành công. Càng đáng buồn chính là, ba người đều thất bại lần thứ hai, nếu như ba năm sau còn thất bại, chỉ sợ kiếp này sẽ vĩnh biệt Phù Tiên Đảo, từ đó chặt đứt tu chân đại mộng, quay về phàm trần.
Thấy ba người đầy khổ sáp, trong lòng Dược Thiên Sầu hiểu rõ, ba người đều là người có hai lần kinh nghiệm trúc cơ, đối với lần thứ ba có thành công hay không trong ngực đã hiểu. Chính hắn muốn trúc cơ thành công cũng phải ăn vào liên tiếp mười hai viên Trúc Cơ Đan, ăn một viên thân thể biến hóa bao nhiêu, trong lòng cũng biết rõ ràng.
Nhìn dáng dấp chán chường của ba người, Dược Thiên Sầu lại có xung động muốn đem Trúc Cơ Đan cho họ mà không chút điều kiện, dù sao mình còn rất nhiều Trúc Cơ Đan, ngẫm lại đành nén xuống, hiện tại giúp bọn họ lại có chỗ tốt gì? Hay là chờ ba năm sau, khi hi vọng cuối cùng của họ tan biến, có thể không keo kiệt giúp đỡ một tay.
Chí ít bây giờ còn chưa tới thời gian giúp đỡ, giao tình qua chén rượu, rất nông cạn, thời gian tương giao cũng không dài, còn có thời gian thử thách.
Kiếp trước có câu nói rất đúng, trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, Dược Thiên Sầu thầm chấp nhận, người sống trên đời dù sao cũng phải có điều nỗ lực mới có hồi báo, ta trợ ba người trúc cơ thành công, ba người nên làm sao hồi báo cho ta?
"Không nói chúng tạ, lần này Dược huynh trúc cơ thế nào?" Trong miệng Lăng Phong hỏi như vậy, nhưng ngực cũng đã khẳng định Dược Thiên Sầu cũng có kết quả giống như ba người họ, bằng không cũng không cần trở lại tiểu viện này. Bắc Tử và Tuyên Bình cũng có ý nghĩ như vậy.