Tinh Thần Châu
Chương 883 : Đại tiểu vô lại
Ngày đăng: 09:58 18/04/20
Dù sao đám người Vạn Linh đứng cách bọn họ không xa, hơn nữa lại đi cùng Dược Thiên Sầu đang gây sự chú ý của mọi người, người của Ẩn Long sơn trang tự nhiên thấy được Vạn Linh, theo bản năng cũng chú ý tới sự thất thường của Long Tiểu Tửu. Cả Ẩn Long sơn trang, nếu nói có ai không ghét Vạn Linh, chỉ sợ chỉ có Nghiễm Niệm Tồ, nếu không phải Vạn Linh hoành đao đoạt ái, Long Tiểu Tửu đã sớm thành vợ người khác, thế nào còn có cơ hội cho hắn đến gần.
"Tửu nhi! Không cần thất thố làm người ta chế giễu." Long Ngọc Công nhíu mày truyền âm nói.
Nghiễm Quân Như than nhẹ một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, rõ ràng mắt không thấy tâm không phiền.
Long Tiểu Tửu nghe vậy cố gắng khống chế cảm xúc, không hề nhìn Vạn Linh đang cười thị uy, ánh mắt ném tới trên người Dược Thiên Sầu đang đứng cùng Phượng Cửu Như, khẽ cắn môi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì...
Ngay trong lúc mọi người đang kiên nhẫn chờ đợi, bỗng nhiên có người quát lên: "Đến!" Ánh mắt mọi người cùng hướng nhìn về một hướng, chỉ thấy một đạo thanh sắc lưu quang cùng một đạo kim sắc lưu quang rất nhanh phóng tới, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt liền cấp tốc xẹt qua trên đỉnh đầu mọi người, căn bản không có ý tứ dừng lại tại Sinh Tử Cương, nháy mắt đã đi xa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ít người nhìn ra hai đạo lưu quang kia chính là Vi Xuân Thu và Đại Minh Luân, nhưng mà làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là sao có cảm giác Đại Minh Luân giống như đang đuổi theo Vi Xuân Thu, có vẻ như tốc độ của Vi Xuân Thu còn nhanh hơn Đại Minh Luân.
"Vi Xuân Thu! Đứng lại cho ta!" Tiếng hét phẫn nộ của Đại Minh Luân mơ hồ từ phương xa truyền đến.
Đã xảy ra chuyện gi? Mọi người còn đang mờ mịt kinh ngạc, chỉ thấy phía chân trời phương xa một đạo lưu quang màu xanh và màu vàng lại bay vòng trở lại hướng bên này. Cũng vừa lúc đó, trong kim quang ở phía sau nổ bắn ra từng đạo bạch sắc nguyệt luân, dùng khí thế lôi đình chấn động xoay quanh hơn mười vòng nguyệt luân tạo thành đường cong quỷ dị cấp tốc đuổi giết thanh quang đang chạy trốn.
"Đại Minh Luân, ngươi thế nhưng đùa thật..." Trên không trung truyền đến thanh âm hổn hển oa oa la hoảng của Vi Xuân Thu.
"Ta...Phượng Cửu Như vốn là sợ tới mức có chút thất kinh, ngẫm lại chính mình hình như là gật đầu cho phép, lúc này có chút không biết nên làm sao giải thích mới tốt, thiếu chút nữa toát đầy mồ hôi.
"Đủ rồi!" Đại Minh Luân có thể nắm giữ Thương Hội Liên Minh, há là người dễ dàng qua mặt như vậy, giương mắt lạnh lẽo nhìn Dược Thiên Sầu quát: "Từ sau khi ngươi đến Mê Huyễn Tiên Thành, hoa dạng ùn ùn, nhiệt náo đến mức Mê Huyễn Tiên Thành không có ngày nào sống an ổn, bớt chụp mũ lên đầu người khác, ngươi cho ta dễ gạt gẫm lắm sao?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, phát hiện Đại Minh Luân quả nhiên là hỏa nhãn kim tinh không dễ gạt gẫm. Phượng Cửu Như nghe vậy trái tim chợt buông lỏng xuống, ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu tràn ngập vẻ oán độc.
"Chấp chưởng! Lời này của ngươi đã oan uổng ta..." vẻ mặt Dược Thiên Sầu lộ ra bộ dạng vô cùng oan uổng, còn chưa kịp giải thích, liền nghe Đại Minh Luân quát: "Câm miệng cho ta!" Sau đó hắn lại nhìn Vi Xuân Thu nói: "Ngươi không phải muốn cho ta làm giám sát sao? Tốt! Ta sẽ làm giám sát việc này, làm cho tiểu tử này chết sớm một chút cũng tốt, đỡ phải làm cho ngươi mất mặt xấu hổ."
Nói vừa xong đã lắc mình rơi vào bên người Vi Xuân Thu, hù Vi Xuân Thu nhảy dựng, kết quả thấy Đại Minh Luân vẫn đứng sừng sững bất động tại chỗ, căn bản cũng không có ý tứ muốn động thủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói thầm: "Làm như thúi lắm, làm điều thừa!"
Đại Minh Luân nhanh chóng quét mắt nhìn hắn, lập tức lại nhìn quanh bốn phía gọn gàng linh hoạt quát: "Bắt đầu!"
Đoàn người theo bản năng di chuyển đi vài bước, đứng cách xa Đại Minh Luân, vẻ mặt Dược Thiên Sầu trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn mấy người Phượng Cửu Như, theo sau lắc mình trực tiếp bay xuống mảnh đất cằn cỗi ngay đồi loạn thạch...