Tinh Thần Châu
Chương 995 : Mới vào Minh Giới (2)
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
Cái này gọi là người thông mình làm chuyện thông mình, hay gọi là người có ánh mắt.
Quải giáp tướng quân trước tiên chỉ phát hiện nhìn không thấu tu vi Thương Vân Tín, sau lại thêm Dược Thiên Sầu tiến vào, ban đầu hắn còn không quá chú ỹ, bởi vì hành động trả lời yếu ớt của Dược Thiên Sầu làm cho hắn nhiều ít có chút khinh thị. Bất quá chờ đến khi hắn phát hiện cũng không nhìn thấu tu vi của Dược Thiên Sầu, nhất thời hoảng sợ, như thế nào một chút từ Tiên giới lại có tới hai gã cao thủ cấp bậc Tiên Đế tới đây?
Tu vi trong Minh Giới chia làm mình Sĩ, mình Thánh, mình Tôn, Minh Hoàng bốn cấp, phân biệt đối ứng với Tiểu Tiên, Thượng Tiên, Đại Tiên cùng Tiên Đế bốn cấp. Tu vi của quải giập tướng quân coi như là không thấp, nếu không cũng sẽ không được phái đến trấn thủ cửa ra vào Minh Giới, nói như thế nào cũng là mình Tôn hậu kỳ, tương đương với Đại Tiên hậu kỳ. Nhưng người mà ngay cả hắn nhìn không thấu tu vi, hai người này hiển nhiên ít nhất đều là cao thủ Tiên Đế sơ kỳ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Sở dĩ hắn bị hoảng sợ, cũng không phải vì sợ Thương Vân Tín, bởi vì theo hành động của Thương Vân Tín liền có thể nhìn ra, người này hiển nhiên đối với Minh Giới có điều băn khoăn. Nhưng người sau lại không giống người trước, rõ ràng tu vi cao như vậy, còn giả vờ ra bộ dạng của kẻ yếu làm gì? Bằng kinh nghiệm nhiều năm của hắn phán đoán, loại người giả trư ăn thịt lão hổ thường thường là người dễ dàng làm cho người ta bỏ qua nhất, cũng thường thường là người đáng sợ nhất.
Cho nên thấy hai người chậm chạp không rời đi, hắn cũng không dám nói gì, vạn nhất đem đối phương chọc giận chính mình ăn không tiêu, dù sao đối phương có cầm lệnh bài đi vào, lại không hề trái với quy củ gì...Vì thế, hắn rõ ràng xoay người sang chỗ khác làm như cái gì cũng không phát hiện, phát huy phong cách ngươi tốt ta tốt tất cả mọi người đều tốt.
"Đây là Minh Giới a!" Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nói thầm một tiếng, cùng tưởng tượng của mình cũng thật khác lạ, hắn nhìn chung quanh, trong lúc nhất thời không biết đi về hướng nào mới tốt.
"Ngươi đến Minh Giới muốn làm gì?" Thương Vân Tín rốt cục nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Dược Thiên Sầu liếc hắn, cân nhắc hiện tại lưu một cao thủ bên người cũng rất tốt, dù sao mình đối với Minh Giới hoàn toàn không biết gì cả, cũng không vội vàng thu dọn hắn, lắc đầu cảm thán nói: "Tiên Đế pháp chỉ không dám không theo...Đúng rồi, Tuyệt Tình cung các ngươi hẳn là có người buôn bán trong Minh Giới đi!"
Dược Thiên Sầu nghe vậy lập tức hít sâu một hơi, Minh Giới quà nhiên thật rộng lớn, bằng tốc độ của Thương Vân Tín bay đi nửa tháng vậy là khái niệm gì? Đây là dưới tình huống thuận lợi, nếu là không thuận lợi thì sao?
Vừa nghĩ tới việc không thuận lợi, thì việc không thuận lợi đã tới...Phi hành thơi bỗng nhiên mạnh mẽ ngừng lại, quán tính cường đại lúc này hất mạnh hắn vốn không chút chuần bị bắn ra ngoài, Thương Vân Tín ra tay như điện, túm lấy cổ chân của hắn, kéo hắn lại bỏ vào trong khoang thuyền. Lúc này Dược Thiên Sầu sợ tới mức oa oa kêu lên: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Câm miệng!" Thương Vân Tín thấp giọng quát, ánh mắt như điện nhanh chóng quét nhìn bốn phía. Dược Thiên Sầu lập tức phát hiện ánh mắt hắn có vấn đề, cũng nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong bóng đêm không biết từ khi nào thì mơ hồ xuất hiện sương mù hơi mỏng, nếu không cần thận quan sát, còn phát hiện không được. Lúc này hắn cần thận hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì không thích họp sao?"
"Chúng ta đã bay trong đám sương này suốt mấy canh giờ, đã bị trận pháp vây khốn." Thương Vân Tín chỉ chỉ mấy ngọn núi lờ mờ bốn phía, nhưng khi nói lời này vẻ mặt dị thường tỉnh táo, trong đôi mắt tràn ngập vẻ tự tin cường đại, nhất thời làm cho Dược Thiên Sầu an tâm không ít, chỉ thấy hắn bỗng nhiên đối mặt hư không hờ hững nói: "Không biết là bằng hữu nơi nào thi pháp đùa giỡn, Thương mỗ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây có nhiều quấy rầy, xin bằng hữu hãy rộng lòng giúp đỡ, phóng con đường sống, Thương mỗ vô cùng cảm kích."
Dược Thiên Sầu cũng không phải sợ hãi, mình có thể tùy thời trở về, đang tò mò đánh giá bốn phía, chợt nghe bốn phương tám hướng truyền đến tiếng "anh anh" cười trộm, nghe không ra là thanh âm của nam nhân hay nữ nhân, giống như xa lại như gần, không lớn cũng không nhỏ, thỉnh thoảng lại cho người cảm giác có người ghé bên tai ngươi mà cười, rất là quỷ dị.
Dược Thiên Sầu chán ghét nhất là có người giả thần giả quỷ ngay trước mặt hắn, lúc này phẫn nộ quát: "Là lão vương bát đản nào, dám ở trước mặt gia gia giả thần giả quỷ, muốn chết phải không."