Tinh Thần Châu

Chương 999 : Hóa Long Môn

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


"Tiểu nhân không biết trong Minh Hà có cao thủ cũng khiến cho cả Minh Hoàng kiêng kỵ hay không." Thận Vưu không nhanh không chậm nói: "Bất quá tiểu nhân biết trong Minh Hà lưu vực rộng lớn, có không ít Thủy tộc còn sống lâu hơn cả tiểu nhân, nói vậy trong đó phải có cao thủ tu vi cao thâm."

 

Lời này cũng giống như chưa nói, Thương Vân Tín cùng Dược Thiên Sầu nhìn nhau, đều cảm thấy hà trai ngọc này có chút không quá thành thật. Bằng việc hắn vượt qua trăm vạn năm tháng trong Minh Hà, chẳng lẽ không có nghe nói qua trong Minh Hà có những cao thủ nào? Dù không nghe nói qua toàn bộ, nhưng người nào nổi danh nhất cũng phải nghe nói đi! Lại dùng từ "nói vậy" để đuổi lời của chúng ta...

 

Quả nhiên là cho chút hòa nhã liền lòng tham không đáy! Khóe miệng Dược Thiên Sầu thoáng hiện lên nét cười lạnh, đang muốn cho Thận Vưu nếm thử chút lợi hại, chợt thấy Minh Hà lưu vực trước mắt giống như mở rộng ra, giống như trong nháy mắt chợt xông vào biển rộng mênh mông.

 

Đồng thời, tốc độ bơi đi của Thận Vưu từ từ chậm lại, cho đến khi hoàn toàn ngừng lại, lẳng lặng phiêu phù trong Minh Hà. Chỉ thấy mặt sông phía trước xuất hiện một tòa núi lớn hình tròn như cửa vòm, núi cao trăm thước, lòng núi rỗng tuếch, dòng nước cuồn cuộn xuyên lòng núi chui qua, hai bên chân núi giống như cây trụ xuyên vào trong sông. Nói là núi, chính xác mà nói phải là giống một cửa vòm thật lớn rộng mở, làm cho người ta có loại cảm giác đang thông hướng nào đó không thể biết trước tương lai.

 

Bốn phương tám hướng phía chân trời có rất nhiều ánh huỳnh quang lay động mà đến, tựa hồ từ trong mình mình nhận được lực lượng thần kỳ nào đó tác động, sôi nổi hướng tòa núi lớn rỗng ruột nằm ngay giữa Minh Hà bay đi. Cuối cùng tập hợp quanh lòng núi xoay quanh, nhìn như hoảng hốt, lại giống như có một bức rèm che sáng lập lánh buông thả xuống tận mặt nước, nước sông ảnh ngược sóng vỗ lăn tăn.

 

Bốn phía một mành tối đen, chỉ riêng nơi này sặc sỡ lóa mắt, tình cành này phảng phất như trong cả Minh Giới chỉ có một viên mình châu đang tỏa sáng, khảm vào trong lòng núi, vô cùng xinh đẹp!

 

Thương Vân Tín và Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn nhau, không hiểu nổi là có ỷ gì. Vừa lúc có một đoàn ánh huỳnh quang cỡ nắm tay từ bên cạnh hai người bay qua, "sưu" một tiếng từ trong tay Dược Thiên Sầu đã không biết khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm, trực tiếp đem đoàn huỳnh quang xỏ xuyên qua, tựa như thực tùy ý nướng chín bình thường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

 

Thương Vân Tín nhất thời liếc mắt, thầm mắng tên tiểu tử này không khỏi cũng quá lớn gan, còn chưa hiểu trạng huống liền ra tay, nơi này chính là Minh Giới a! Không muốn sống sao? Nhưng nếu đã làm như vậy...Thương Vân Tín cũng vươn đầu qua quan sát, chỉ thấy trên lưỡi kiếm là một con đom đóm lớn cỡ nắm tay, bộ mặt dữ tợn, răng nanh tráng kiện như ngón cái, phần đuôi kéo theo quang cầu vồ cùng sáng sủa khác thường, dưới cái đuôi chiếu rọi, không kéo đến gần thật không thể nhìn ra là vật gì.

 

"Mẹ ngươi! Lão tử còn tưởng rằng là vật gì, nguyên lai là đom đóm, lớn như vậy cũng thật hiếm thấy..." Dược Thiên Sầu xuy một tiếng, Thương Vân Tín cũng khẽ gật đầu, nguyên lai là đom đóm, hẳn là không có phiền toái gì, rốt cục yên tâm.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung trên người hắn, một đám hồ nghi khó lường. Thương Vân Tín biết rõ chưa chắc nhận được đáp án, nhưng vẫn nhịn không được hồ nghi hỏi: "Ngươi ở đâu còn gặp được cá chép vượt Long Môn?"

 

"Ách..." Dược Thiên Sầu ngưng ế không nói gì, vẻ mặt xấu hổ co rút một trận, cười hắc hắc nói: "Loại chuyện mơ hồ này ta làm sao từng gặp qua, ta chỉ là cảm thấy được có chút vớ vần thôi, chẳng lẽ cá chép vượt qua được Long Môn này thì thật có thể hóa rồng mà đi?"

 

Thương Vân Tín vẫn hoài nghi đánh giá hắn, ngừng một chút nói: "Minh Giới huyền diệu không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán, đã có truyền thuyết này, hẳn không gió không thể có tiếng đồn, nhiều ít phải có chút nguyên do."

 

"Hắc hắc! Hi vọng là như thế đi! Chúng ta liền có phúc nhìn thấy." Dược Thiên Sầu vui cười nói, thấy ánh mắt mọi người đều lóe ra nhìn mình, lại dùng sức giậm một cước nói sang chuyện khác: "Thận Vưu, ngươi mới vừa nói có cơ duyên lớn gì, dù Hắc Lý có thể phóng qua Long Môn hóa rồng mà đi, có quan hệ gì tới chúng ta?"

 

"Nói cũng không thể nói như vậy." giọng nói Thận Vưu một mành hướng tới: "Truyền thuyết trong số những người từng thấy Hắc Lý hóa rồng mà đi, mỗi lần đều có người cùng hắc long kết xuống thiện duyên, sau này được hắc long phúc báo, ngươi nói có phải là cơ duyên lớn hay không?"

 

"Như vậy a!" Dược Thiên Sầu sờ cầm, bỗng nhiên cảm giác thanh kiếm trong tay dị thường chói mắt, thiện duyên há có thể cùng hung khí dính dáng, nhanh chóng thu vào. Bên cạnh Thương Vân Tín cũng không nhường nhịn, cũng vội thu hồi kiếm, tóm lại từ trên xuống dưới một đám người ánh mắt lóe lên hưng phấn, đều đang làm xuân thu đại mộng trong truyền thuyết.

 

"Ầm...Một tiếng nổ rung trời, một đạo lôi điện màu tím đột nhiên xuyên phá bầu trời đêm, trực tiếp đánh trúng sơn mồn trụi lủi ngăm đen, chỉ thấy tử điện quấn quanh sơn mồn chạy thật lâu mới biến mất. Mọi người còn đang kinh ngạc, rồi lại đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức bàng bạc cổ xưa giống như gợn sóng, chậm rãi từ trong sơn mồn sừng sững kia phát ra, vô cùng kinh sợ lòng người...