Tình Toả Thâm Cung

Chương 2 :

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Mùa hạ đầu tiên ở Khánh Vương triều.



Chớp mắt, Đại Đồng lại vào tháng sáu nóng bức, mùa hè năm nay đặc biệt nóng dữ dội. Quá mồng 6 tháng sáu, liên tục mười mấy ngày, cả kinh thành bị phơi nắng như trong lò lửa. Mới sáng sớm, các thái giám liên can đã í ới kêu gọi, vội vàng chuẩn bị, chỉ sợ quý nhân trong cung bị nóng sẽ nổi giận, đến lúc đó bản thân gánh tội không nổi rồi.



Kì quái là, tại khí trời oi bức khiến người ta khó chịu này, tâm trạng của Trần Danh Thu lại tốt hơn so với ngày thường. Tựa hồ là mùa đông lạnh lẽo vừa rời đi, thì khối băng ngàn năm trong tim hắn cũng chậm rãi rã đông, ít nhất mấy ngày gần đây hắn cũng không còn cố ý chọc giận Hiên Viên Kính, tuy vẻ mặt hắn nhìn y vẫn lãnh đạm, nhưng so với không khí căng thẳng “giương cung bạt kiếm” giữa hai người lúc đầu xuân, không khí hoà hoãn bây giờ thoáng cho bọn hạ nhân phục vụ Thu thả lỏng một chút. Trong đó mấy hạ nhân đi theo Thu lâu năm đều biết, mỗi năm đến thời tiết này tâm tình chủ tử đều sẽ tốt lên, cuộc sống của bọn họ cũng tốt lên một chút, còn về nguyên nhân, không ai biết, cũng không ai dám hỏi. Bất quá mỗi người đều đặc biệt quí trọng khoảng ngừng ngắn ngủi giữa bão táp này.



Hôm nay, Thu phá lệ dậy thật sớm, rửa mặt chải đầu chỉnh tề xong liền gọi đại cung nữ bên người Tống Ấu Tích tiến vào bày giấy mực vẽ tranh. Từ lúc còn thiếu niên, văn chương và võ công của Thu đã xuất sắc nhất trong số các hoàng tử, tranh hắn vẽ tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành, ngàn vàng khó cầu. Lại thêm dung mạo xuất chúng, cưỡi ngựa chơi chim đánh cờ, các loại vui thú lưu hành trong giới thiếu gia không gì không biết, làm cho hắn không chỉ thành đối tượng “thục nữ hảo cầu” trong kinh thành, càng khiến hắn thành thần tượng trong nhóm ăn chơi trác táng. Sau khi trải qua quốc nạn, nay hắn võ công đã phế, ngày thường cũng ít ngâm thơ vẽ tranh, chỉ có vào mùa này hắn mới ngẫu nhiên có chút nhã hứng như thế.



“Ấu Tích, ngươi còn nhớ bức tranh này không?”



Nghe được chủ tử hỏi, Tống Ấu Tích nghiêng đầu qua nhìn cẩn thận. Ấu Tích năm nay đã hơn hai mươi ba tuổi, nhưng thân hình nàng gầy nhỏ, bẽn lẽn nên có chút trầm mặc kiệm lời, nhìn qua chỉ như thiếu nữ mười bảy mười tám.



Nhìn kỹ, phần trên bức tranh không phải là non nước cá chim, mà là một cây cải trắng xanh biếc đáng yêu, bên cạnh đề chữ: “Quan không thể không có vị này, dân không thể không có sắc này” Vừa nhìn thấy tranh của Thu, nàng liền nhận ra, ánh mắt loé sáng, suýt nữa rơi lệ. Một lúc sau, nàng mới kiềm chế được tâm trạng kích động, ôn nhu nói: “Đương nhiên nhớ, đây là bức tranh do cha ta tự mình vẽ treo trong trung đường, bất quá ông vẽ không đẹp bằng gia.”



Lúc đó, Hiên Viên Kính không để ý chúng thần phản đối, tấn phong Trần Danh Thu thành thân vương, thái giám cung nữ đều gọi hắn là “Vương gia”, nhưng đối với một tiền triều vương tử được thụ phong vì là nam sủng của hoàng đế, đây không thể nghi ngờ là sát muối vào vết thương đang chảy máu của hắn. Cho nên Ấu Tích mới quan tâm gọi hắn là “Gia”. Hơn nữa, Thu giữ Ấu Tích lại bên người chỉ vì muốn chăm sóc nàng, không phải muốn xem nàng là tì nữ, vì thế cũng không cho Ấu Tích tự xưng “Nô tì”.



Thu khẽ thở dài, nghiêm mặt nói: “Lệnh tôn là người quân tử chân chính a, đáng tiếc năm đó ta bị hận thù che mờ hai mắt, luôn coi ông là kẻ khẩu thị tâm phi (miệng nói phải mà làm điều sai quấy), nguỵ quân tử thích hư danh, trách lầm ông. Bây giờ người xưa đã qua đời, ta hối hận thì đã muộn”



“Nhưng trong lòng ta Gia cũng là một nam tử hán có tài có tình có nghĩa, từ lần đầu tiên ta gặp Gia đến nay, Ấu Tích chưa bao giờ có chút hoài nghi về điều này.”



Trần Danh Thu nghe vậy, không khỏi bật cười nói: “Ta tuy có tài nhưng vô đức, năm đó làm hoàng tử, mỗi ngày chỉ biết đi chơi cùng nhóm hoa hoa công tử kia, đang ở triều đình nhưng chưa từng giống lệnh tôn vì bách tính ra sức làm việc, tuy không làm ra chuyện ác nào, chuyện ức hiếp lương dân cũng làm không ít, làm sao coi là người tốt được. Bây giờ lại…” Nói đến đây, Trần Danh Thu cười lạnh một tiếng, lời phía sau tuy không nói ra, trong lòng hai người đều hiểu rõ, “Ngươi còn chưa biết phải không, vị nhất phẩm đại học sĩ Trần Danh Hạ của chúng ta phụng chỉ sửa [Nhị Thần truyện], truyện bổn triều thứ nhất là kể về ta. Hoàng thượng xem xong tức giận lôi đình, lệnh hắn tức khắc xoá đi, hắn chỉ đứng thẳng nói, ‘Thần phụng chỉ chép sử, há có thể bất trung với sử, nếu thần không ghi rõ những truyện này vào trong sách, há có thể làm cho hậu bối tâm phục’”



Ấu Tích nghe vậy kinh hãi, nói: “Hắn là do một tay Gia nuôi lớn, nhớ lại năm đó hắn là một đứa ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ, là Gia cứu hắn khỏi bị một nhóm ác khất đánh chết, đặt tên cho hắn, dạy hắn đọc sách, luôn xem hắn như đệ đệ ruột. Hắn có thể nào…” Nói đến đây, Ấu Tích nghẹn ngào nói không nên lời.



Thu liếc nhìn Ấu Tích, quay đầu nhìn tên mình được viết dưới đáy quyển tranh, tự giễu nói: “Đương sự là ta còn chưa nói, ngươi khóc cái gì? Huống chi hắn cũng nói không sai. Trần thị ta cả nhà lụn bại, ta thân là hoàng tử tiền triều lại nhục nhã ngồi ở vương vị này, chỉ dựa vào một điều bất trung, cũng đủ cho ta vào [Nhị thần truyện] rồi. Là ta thiếu sót, có thể oán ai?”


Cơn đau đáng sợ làm Thu không có cả cơ hội để ngất, tiếng thét thê lương vang vọng. Ấu Tích ở cách vách khóc rống bịt chặt hai tai, nàng sớm nên biết, nàng là gánh nặng của hắn, một nam nhân căn bản không yêu nàng mà bởi vì đạo nghĩa mà mang theo gánh nặng, nhưng nàng lại yêu hắn a, thế nên mới ích kỉ không chịu rời đi như vậy.



“Ta muốn ngươi hoàn toàn thần phục dưới chân ta” Hung khí trong tay Kính lại không thương tiếc mà xâm nhập. Lửa giận nương theo những lần cử động trừu sáp bạo lực lặp đi lặp lại mà phát tiết.



Ý thức dần dần tan rã! Thu nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào làn da trắng mềm, cố gắng duy trì chút thanh tỉnh cuối cùng, cứng rắn không phát ra lời khuất phục. Lòng hắn còn chưa chịu thua, thân thể hắn cũng vậy!



Gậy gỗ nương theo máu trơn lại rút ra ngoài, bóng tối dần dần lan rộng trong đôi mắt Thu, tra tấn vô tình cuối cùng cũng cướp đi ý thức của hắn.



“Mới vậy đã muốn xỉu, chính kịch chỉ mới bắt đầu thôi.” Ném đi nhánh cây dính đầy máu, một bàn tay thò vào hạ thể của Thu, nắm chặt dục vọng mềm mại, siết mạnh một cái



“A, ngươi làm cái gì?”



“Đừng vội, bảo bối, ngươi sẽ nhanh biết thôi” Hiên Viên Kính lấy một cây trâm ngân sắc từ trên đầu xuống, một tay nhẹ nhàng đùa giỡn đầu lỗ nhỏ phía trước của Thu, nhìn dục vọng nam tính kia không chịu khống chế dần dần cứng rắn, một tiếng cười lạnh, trâm tóc trong tay còn lại đâm thẳng vào lỗ nhỏ, cho đến khi đầu trâm gần như hoàn toàn bị che lấp. Huyết châu đỏ tươi từng giọt từng giọt rơi từ lỗ nhỏ, thật như huyết lệ. (Tàn nhẫn waaaaaaaaaaaa)



“Không phải ngươi thích xú nha đầu kia sao? Nơi này không thể dùng ta xem ngươi lấy cái gì làm với nàng?” (hư thiệt thì anh cũng khổ à) Tuy biết rõ Thu không có tình cảm nam nữ với Ấu Tích, nhưng cảnh cười vui vừa rồi vẫn khiến hắn không thể quên được.



Kéo khuôn mặt Thu vẫn đang cắn chặt môi, ép buộc y nhìn thẳng mình. Hiên Viên Kính nâng vạt áo, dục vọng đã sớm ngẩng cao lộ ra: “Trừng phạt còn chưa kết thúc đâu” Nói xong nam căn lớn hơn rất nhiều so với người bình thường đẩy mạnh vào huyệt máu phía sau trong tiếng thét thảm thiết của Thu.



“Ngươi là của ta, của ta…” (điên òi) Thấp giọng nỉ non, dương cương thô to vội vàng ra vào trong cúc huyệt đang chảy máu không ngừng. Hai bàn tay to mơn trớn thân thể nam tính của y, “Hai chân thon dài này, cái bụng rắn chắc, đầu nhũ đỏ hồng, cái cổ trắng dài, còn có khuôn mặt này, toàn bộ đều chỉ thuộc về một người—”



Đau quá! Nhưng Thu không có cả khí lực để kêu. Thân thể bị đau đớn chia thành hai nửa khiến hắn nhất thời hôn mê, ngay sau đó lại tỉnh lại trong đau đớn. Hắn tra tấn cảm tình của y, mà y lại tra tấn thân thể hắn, đây là một hồi thống khổ không có kết thúc———-



Vết thương trên thân thể cùng với nội thương trong nội tạng khiến Thu sốt cao bảy ngày liên tục không ngừng, giãy dụa bên lề sinh tử. Cơn sốt nóng bỏng cướp đi ý thức thanh tỉnh, trong lúc hôn mê, hắn như nhìn thấy Kính hai mắt thâm trầm ngồi ở bên giường thấp giọng nức nở: “Vì sao ngươi không yêu ta, dù chỉ là một chút” Yêu? Hắn sớm đã không có, từ khi hắn bị người ca ca mà hắn tin tưởng nhất và nữ nhân mà hắn yêu nhất tàn nhẫn phản bội, máu hắn đã lạnh. Hắn không tin bất kì ai, cũng không yêu bất kì ai, hắn hận cả thế giới này, hắn thề trả thù tất cả người trên thế giới! Kết quả hắn tổn thương người khác, càng tổn thương chính mình. Hắn lại mơ thấy, mơ thấy cô gái vô tội kia chết thảm và ánh mắt hận thù của Trần Danh Hạ. Hắn cười, hắn lại khóc, thân thể hắn rất đau a, tim hắn càng đau, đau đến không thể hô hấp—



Đó là chuyện phát sinh vào một ngày hè ở Diệu vương triều năm 995, một mùa hè vô cùng nóng bức—-