Tình Toả Thâm Cung

Chương 5 :

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


“Quân Hiệp Hách phá thành rồi!”



Sau một tiếng thét cao, thành Hứa Châu rơi vào hỗn loạn. Binh sĩ Khánh quốc như nước lũ tràn vào thành, gặp người thì giết, thấy của thì cướp. Phút chốc, tiếng khóc tiếng la thảm thiết rối loạn, nhà cửa bị đốt, thi thể đẫm máu, hài tử lạc phụ mẫu, phụ nữ bị binh sĩ đè kêu khóc… Nơi này, đã không còn là thành Hứa châu phồn hoa lúc xưa, người bán hàng rong rao hàng, cô nương hát dạo, phu nhân bái phật, người nhàn rỗi dạo phố, tất cả đều bị bao phủ trong khói lửa chiến tranh.



“Cứu cứu ta, cứu cứu ta, không cần a—” Góc đường, một nữ hài tử ước chừng mười bảy mười tám bị hai binh sĩ giữ chặt. Trong ngực binh sĩ nhét đầy châu báu trang sức vừa cướp được, áo giáp dính đầy máu tươi và bùn đất toát ra một mùi kinh tởm. Nữ hài tử liều mạng giãy dụa, tóc đen tán loạn bị một binh sĩ đạp dưới chân, tiếng cười như dã thú phát ra từ cuống họng binh sĩ. Nhưng người dân tự bảo vệ mình còn không được, thì làm sao có thể ra tay cứu một thiếu nữ xa lạ? Đây là loạn thế, mỗi người chỉ có thể đau khổ giãy dụa trong biển máu, cho đến ngập đầu. Đột nhiên thiếu nữ bất động, máu từ khoé miệng nàng chậm rãi trào ra. “Mẹ nó, con bé này cắn lưỡi tự sát” Binh sĩ tức giận mắng, vứt xuống thi thể vẫn còn ấm áp của thiếu nữ, cúi người lột vòng tai của nàng, đột nhiên, một đạo kiếm quang lướt qua, hai tên binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, hai cái đầu đã rơi xuống đất!



Đây là lần đầu tiên Trần Danh Thu giết người từ khi tập võ! Không hề liếc nhìn thi thể nằm trong vũng máu, hắn nâng kiếm chém giết tất cả. Không có nước mắt, cũng không do dự, hắn không nhớ nổi bảy tấc trường kiếm từng loé ánh xanh này đã nhuốm máu của bao nhiêu binh sĩ Hiệp Hách, đi ngược hướng đám đông bỏ chạy, hắn tuỳ tay chém giết toàn bộ quân địch nhìn thấy được, đi về hướng cổng tây thành.



Y ở nơi này! Tên Hiên Viên Kính đã hạ lệnh đồ thành (giết hết toàn bộ dân chúng trong thành), tên Hiên Viên Kính toàn thân máu tươi, tên Hiên Viên Kính ích kỉ đẩy thiên hạ vào cảnh nước sôi lửa bỏng!



Cũng từng là Hiên Viên Kính bị hắn tổn thương.



Lưu tổng binh luôn cười to nồng nhiệt đã chết trận, Tống tuần phủ từng bị hắn khinh bỉ nhất lại dùng nhân cách cao thượng cảm hoá hắn cũng đã chết vì nước, lão quản gia nhiều năm theo hắn cũng đã bị giết, tiểu nữ Ấu Tích mà Tống tuần phủ phó thác cho hắn cũng lạc mất. Trừ cảm giác yêu và hận chưa từng chấm dứt này, hắn chỉ còn hai bàn tay trắng.



Rốt cục là ai nợ càng nhiều?



Rốt cục là ai phụ càng thâm?
Cơn gió hoang dã phất lên một góc y phục bạch sắc của hắn, cuốn lên cát bụi đầy trời.



Trường thương đâm xuyên vai trái Thu, có thể nghe được thanh âm xương bả vai vỡ vụn. Bịt lại vết thương chảy máu, chân Thu mềm nhũn, té ngã xuống đất. Máu tươi thấm ướt lớp đất vàng dưới thân, đất và máu dính bẩn khuôn mặt hoàn hảo của hắn.



Thu giãy dụa loạng choạng đứng dậy, nhưng không chờ hắn đứng vững, trường thương trong tay Hiên Viên Kính lại đâm thẳng vào vai trái của hắn, lực đạo của mũi thương này càng mạnh, đầu thương xuyên thấu thân thể Thu, cắm vào mặt đất, gim chặt hắn xuống mặt đất.



Thu vô lực nằm trong vũng máu, rơi vào mắt hắn chỉ có khuôn mặt Hiên Viên Kính che khuất ánh mặt trời, nhưng ánh mặt trời quá chói mặt, khiến hắn căn bản không thể nhìn rõ vẻ mặt của y. Trong kinh thành từng nghe nhóm tuần bộ nói, lúc bắt được cướp sông cướp đường đều sẽ dùng xích sắt đâm xuyên xương bả vai hai vai, ngay cả cao thủ võ công lợi hại cũng sẽ thành phế nhân, không bao giờ có  thể tập võ nữa. Phế nhân sao? Trần Danh Thu hắn lại có lúc rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay! Không đúng, hắn không phải là một phế nhân, không phải hắn đã dễ dàng thả ra một con dã thú đói khát sao? Một con dã thú mạnh mẽ, một con dã thú có thể cắn nuốt toàn thiên hạ!



“Ha ha ha…”



“Ngươi cười gì?” Nhìn Thu điên cuồng cười không ngừng, Hiên Viên Kính nhíu mày hỏi.



Đáp lại y, chỉ có máu tươi và cuồng tiếu.



Có lẽ hắn nên khóc, nhưng nước mắt hắn như dòng suối khô cạn, từ nay về sau hắn chỉ có thể cười, bởi vì cười càng thống khổ hơn khóc….