Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 22 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Editor: SherryTan



Beta: Yulmi2704



Hạ Tu vừa nói dứt lời thì đứng lên thu dọn hộp cơm còn đang ăn dở, sau đó rời đi. Giản Ngôn vẫn ngồi yên tại chỗ, chưa hồi phục lại tinh thần sau cú shock vừa rồi.



Hình như cô đã nói lời không nên nói, giám đốc Hạ trông cực kì tức giận. Thật ra thì cô chỉ là một nhân viên bình thường, không nên nói mấy chủ đề như thế này với anh ta mới phải, nhưng có thể là do dạo gần đây hai người hay ngồi ăn cùng nhau quá thoải mái, cho nên cô đã vô tình quên mất giới hạn.



Không chỉ chạm vào giới hạn, mà còn giống như chọc anh lên cơn lôi đình.



Câu nói Triệu Dĩnh Phương không phải mẹ anh của Hạ Tu vẫn lặp đi lặp lại trong đầu Giản Ngôn, ngoại trừ có một chút kinh ngạc, thì trong đầu liền nghĩ đến một vở kịch ân oán nhà giàu.



Trong hộp cơm vẫn còn phân nửa thức ăn, nhưng Giản Ngôn hoàn toàn không có khẩu vị, cô ngồi bần thần trong canteen một lúc, sau đó dọn dẹp hộp cơm, quay lại khu bán hàng.



Nguyên một buổi tối nay, Giản Ngôn cứ thấp thỏm trong lòng mãi, không phải lo lắng việc Hạ Tu đuổi việc cô, mà là sợ câu nói của cô thật sự đã làm tổn thương người khác.



Ngay cả bản thân cô cũng không muốn nhớ đến chuyện trước kia, cô tự hiểu khi vạch vết thương của người khác ra xem thì người đó sẽ đau đến mức độ nào.



Sao cô lại nhắc chuyện trong nhà của anh vậy cơ chứ?



Giản Ngôn vô cùng buồn phiền, dù là bạn thâm giao nhiều năm thì cũng có những thứ không nên tùy tiện nhắc đến, huống chi… Cô và Hạ Tu mới có mối quan hệ thân thiết như thế.



Tổ trưởng cũng nhìn ra sắc mặt tối nay của cô không được tốt, nghĩ cô cảm thấy không khỏe, nhưng khi hỏi thì cô cái gì cũng không nói.



Cố gắng chịu đựng đến lúc tan ca, Giản Ngôn nhìn Hạ Tu dẫn theo quản lý các lầu đi kiểm tra một vòng trung tâm thương mại, nhưng từ đầu đến cuối, anh chẳng hề liếc mắt đến Mộng Huyễn Y Thụ một lần.



Trong lòng Giản Ngôn càng cảm thấy uể oải hơn, cô vốn muốn tìm một cơ hội để nói lời xin lỗi với anh, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi, bởi vì căn bản đối phương chẳng muốn nghe cô nói.



Sau khi về nhà cô liền bắt đầu vẽ, nghĩ rằng làm vậy sẽ có thể tạm thời quên đi chuyện của Hạ Tu, cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh Giáng sinh rồi, nhưng tâm trạng cô vẫn xấu như thế, chẳng hề thay đổi. Cô mở QQ, nhìn mọi người trong danh bạ, cuối cùng nhắn cho Nam Tư một tin nhắn.



Đường Chỉ: Nam Tư đại thần, anh có online không?
“Giày cao gót chính là sự tồn tại thần kỳ như vậy đấy, nó có thể biến một cô bé trở thành một người phụ nữ trong nháy mắt.” Giản Ngôn đứng bên cạnh nói: “Nó không chỉ là món phụ kiện thời trang, mà còn là khởi nguồn của sư tự tin ở người phụ nữ. Dù chỉ cao vài cm cũng có thể mang đến sự thay đổi một trời một vực, cao thêm được vài cm, con người ta cũng giống như đứng ở một độ cao mới vậy.”



Cô gái vừa khóc thút thít lúc nãy nay đã nín, lúc đi trên đôi giày cao gót bất giác ưỡn ngực ngẩng đầu.



“Người sáng lập Biubiu đã từng nói, mỗi cô gái đều cần có một đôi giày cao gót thích hợp với mình, đôi giày của em không phải chỉ để khiến cho tâm trạng của em trở nên tốt hơn, mà còn có thể khiến người khác cảm nhận được phong thái của em.”



Cô gái nghe xong lời Giản Ngôn nói, gật đầu: “Cô giáo của em đã nói, nhìn giày mới nhìn người, mang một đôi cao gót như vậy, dù là đi vào khách sạn 5 sao cũng không cảm thấy choáng ngợp.”



Giản Ngôn cười cười rồi không nói gì nữa, cô gái cuối cùng chỉ mua đôi giày cao gót kia cùng chiếc áo len sau đó rời khỏi Mộng Huyễn Y Thụ. Giản Ngôn cảm thấy rất hứng khởi, giày cao gót quả là thứ thần kì, chỉ là một đôi giày vậy mà có thể khiến cho người ta có sức sống hơn.



Cô có nên về đổi một đôi cao gót luôn không nhỉ?



Giản Ngôn nhìn xuống đôi giày da đế bằng dưới chân, thở dài, có lẽ ngày mai nên đổi sang một đôi giày cao gót, chắc chắn tâm tình cô sẽ tốt hơn.



Buổi tối lúc Hạ Tu đi tuần tra vẫn cố ý không nhìn đến Mộng Huyễn Y Thụ. Tối qua anh không trả lời tin nhắn của Giản Ngôn, hôm nay cũng không đến canteen ăn, bởi vì anh rất phiền não, phiền não việc anh đã quá dễ dàng kể chuyện thân thế của mình với Giản Ngôn.



Lúc Giản Ngôn nhắc đến cha mẹ anh, anh đã rất tức giận, những lời không nên nói, anh đều đã nói ra rồi…



Hạ Tu nghĩ đến đây thì có chút buồn bực xoa xoa tóc, mở cửa bước vào nhà lớn Hạ gia.



Đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, việc này khiến cho anh không khỏi bất ngờ. Thường ngày lúc anh quay trở về từ trung tâm thương mại thì cũng đã rất muộn, mọi người đều đã đi ngủ, nhưng hôm nay… Hạ Tu nhìn thoáng qua, thấy Hạ Thần đang ngồi trong phòng khách, xem ra là đang đợi anh.



Hạ Tu khẽ nhíu mày, làm như không nhìn thấy hắn, đi thẳng lên lầu. Hạ Thần gọi anh một tiếng từ phía sau: “Tôi đã nghĩ tại sao anh lại ở cùng một chỗ với một nhân viên bán hàng như vậy, thì ra cô ta là tác giả truyện tranh nổi tiếng. Tên gì nhỉ? Đường Chỉ đúng không?”



Bước chân của Hạ Tu hơi ngừng lại, quay người nhìn hắn.



Ánh mắt của Hạ Thần vô cùng nham hiểm, hắn cười hai tiếng, nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ tùy tiện thuê thám tử điều tra cô ta, anh…”



Hạ Thần còn chưa nói dứt câu, Hạ Tu đã bước nhanh tới, túm lấy cổ áo hắn: “Đừng cho rằng nhiều năm qua tôi không đối phó với cậu, thì có nghĩa là vĩnh viễn cũng như vậy, hiểu không?”