Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 27 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Editor: Yulmi2704



Buổi chiều tối lúc Từ Oánh tới thì đã có người báo cho Hạ Tu, tổ trưởng thấy Từ Oánh đi thẳng tới Mộng Huyễn Y Thụ thì tự mình đi ra đón tiếp: “Chào buổi trưa, Từ tiểu thư, xin hỏi có thể giúp được gì cho cô?”



Từ Oánh tháo kính trên mặt xuống, nhìn thẳng vào mắt tổ trưởng: “Gọi người tư vấn khách hàng kia đến chào tôi!” Cô ta nâng tay phải lên, ngón tay thon dài chỉ về phía Giản Ngôn.



Ánh mắt mọi người cũng theo đó nhìn về phía Giản Ngôn, cô cười một tiếng với Từ Oánh, đi tới bên cạnh cô ta: “Không biết Từ tiểu thư muốn chọn đồ để đi đâu?”



Từ Oánh nhìn lướt qua cửa hàng một lượt, nói: “Lễ phục, chỗ các cô có không?”



“Có, ở bên này.” Giản Ngôn dẫn Từ Oánh đi tới gian trưng bày lễ phục, giới thiệu: “Đây là những bộ lễ phục mới ra mắt của Maggie và Bunny, không biết Từ tiểu thư tham dự buổi tiệc như thế nào?”



“Tiệc đính hôn.” Từ Oánh nói xong liền bất mãn nhìn Giản Ngôn: “Cô nhất định phải đeo giày cao như vậy sao? Muốn khiến cho khách hàng phải ngước mắt nhìn mình à?”



Tính cách Giản Ngôn dễ chịu, cười với cô ta: “Đôi giày tôi đang đi chỉ cao 7cm, còn không cao bằng đôi giày mà tiểu thư đang đi.” Từ Oánh nhíu mày đang chuẩn bị nổi giận thì Giản Ngôn lại nói: “Nhưng nếu Từ tiểu thư cảm thấy khó chịu thì ngày mai tôi sẽ đổi thành giày đế bằng.”



Đôi mắt Từ Oánh tràn ngập tức giận, cổ họng nghẹn lại nhưng phải cố gắng nuốt xuống, cô ta không thể làm gì khác ngoài trút sự tức giận qua việc khác: “Loại lễ phục như thế này mà cô cũng không biết xấu hổ mà giới thiệu cho tôi? Cô có biết là lễ đính hôn hôm đó sẽ có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng tham gia không, cô muốn khiến cho tôi phải mất mặt sao?”



Giản Ngôn vẫn mỉm cười: “Những bộ lễ phục này đều có giá từ mười vạn đến hai trăm ngàn, nếu như Từ tiểu thư cảm thấy quá bình thường thì tôi đề nghị cô nên đặt sản phẩm đặt may cao cấp. Các nhãn hàng Maggie và Bunny chỗ chúng tôi đều có thể đặt trước, có cần tôi đưa cô đến đó không?”



“Không cần phiền phức như vậy, Từ tiểu thư có thân phận cao quý, tất cả lễ phục đều được đặt may riêng.” Hạ Tu đi về phía hai người, cười với Từ Oánh: “Quần áo ở nơi này sợ là cũng không hợp với cô.”



Từ Oánh nhìn anh, cười một tiếng mang vẻ châm chọc: “Hạ tổng thật rảnh rỗi, lần nào cũng kịp thời xuất hiện.”



Vẻ mặt Hạ Tu không thay đổi nỏi: “Từ tiểu thư là khách quý của chúng tôi, cô tới thì tất nhiên tôi phải đích thân ra đón tiếp rồi.”



Từ Oánh à một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp mời tinh xảo đưa cho Hạ Tu: “Ngày 16 tháng sau là lễ đính hôn của tôi và Hạ Thần.”



Hạ Tu nhận lấy thiệp mời, cười với cô ta: “Đã phiền Từ tiểu thư phải tự mình tới đây rồi, tôi nhất định sẽ đến tham dự lễ đính hôn của hai người.”
Những lời này giống như hòn đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tất cả nhân viên đều hâm mộ không thôi.



“Tôi biết mà! Những hộp lớn chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi, vừa rồi tôi cũng đã định lấy hộp đó!”



“Tôi cũng muốn lấy hộp này! Có phải là tổ trưởng tặng không?”



“Không phải tôi.”



Giản Ngôn đang mở quà liền ngẩng đầu lên nhìn, nói: “À, là tôi, chiếc khăn này rất đẹp phải không? Suýt chút nữa tôi đã giữ lại cho mình rồi.”



Cho nên cô liền mua thêm một cái nữa.



Tình Tình thiếu chút nữa là xông tới gọi cha: “Cảm ơn bà chủ! Yêu cậu chết mất!” Cô ấy vừa nói vừa đáng thương nhìn cô: “Bà chủ… Quà trên tay cậu vừa hay là của tớ.”



Giản Ngôn bất ngờ, nhíu mày: “Trùng hợp như vậy sao?”



“Đúng vậy…” Tình Tình khóc không ra nước mắt: “Là một thỏi son giá rẻ hơn 200 đồng.”



Tặng một thỏi son có giá hơn 200 đồng đối với cô mà nói là một việc vô cùng xa xỉ, nhưng nếu so sánh với chiếc khăn lụa mà Giản Ngôn tặng thì… Cô lại tặng một thỏi son giá rẻ cho đại gia sao!



Giản Ngôn lại không để ý: “Không đâu, thỏi son này của cậu cũng là của Maggie mà.”



Mọi người mở quà xong thì ai về nhà đấy. Đám người chè chén say sưa ở quảng trường Tinh Quang vẫn chưa giải tán, Giản Ngôn đứng đợi một lát trong trung tâm thương mại, Hạ Tu bước nhanh tới: “Xin lỗi, em đợi lâu chưa?”



Giản Ngôn lắc đầu: “Đâu có, giám đốc Hạ tìm tôi có việc gì sao?”



Hạ Tu nhìn ra bên ngoài, sau đó nói với cô: “Chúng ta ra ngoài nói đi.”