Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em
Chương 3 : Hạ đại công tử
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Editor: Yulmi2704
Giọng nói của anh ta vô cùng dễ nghe, mỗi một chữ đều giống như mang theo điện, vừa nói ra đã khiến cho lòng Giản Ngôn tê dại.
Cô căn bản không để ý đến anh ta nói gì, trong một thoáng cô đã bị mê hoặc bởi giọng nói hấp dẫn ấy, chỉ muốn nghe anh ta nói thêm nhiều nữa.
Nhưng người đàn ông nói xong liền rời đi, Giản Ngôn lúc này cũng định thần lại. Trời ạ, cô vừa mới có suy nghĩ gì vậy? Sao lại có thể giống như biến thái vậy chứ!
Lúc cô vẫn còn đang ảo não thì giọng nói khe khẽ của hai nhân viên bán hàng bên cạnh lơ đãng truyền vào tai cô.
“Á, giám đốc Hạ quay trở về rồi sao?”
“Tốt quá, mỗi ngày tôi lại có thêm động lực để đi làm rồi”.
“… Động lực đi làm của cô không phải tiền lương sao?”
“Thứ nông cạn như vậy sao có thể so sánh với sắc đẹp của giám đốc Hạ được?”
Khóe mắt Giản Ngôn khẽ giật, người vừa nãy… chính là Hạ đại công tử nổi danh khắp nơi sao?
“Xin lỗi, chị có thể giúp em nhìn xem bộ quần áo này như thế nào không?”
Giọng nói của một nữ sinh truyền tới, Giản Ngôn quay đầu lại nhìn, là một cô gái trẻ tuổi. Cô gái này hẳn là vừa mới tốt nghiệp bắt đầu đi làm, trên người mặc một chiếc áo len dệt kiểu mới, giá bán 468 đồng.
Mặc dù chỉ là một khách hàng bình thường, nhưng Giản Ngôi đối đãi với khách hàng đều như nhau. Cô cười với cô gái kia một cái, nói: “Rất được, áo len dệt là sản phẩm chủ đạo mùa thu đông, màu trắng cũng vô cùng dễ phối đồ, có thể tạo ra nhiều phong cách khác nhau”.
Nữ sinh kia nghe Giản Ngôn nói xong tỏ ra rất vui vẻ: “Em cũng cảm thấy như vậy”.
Giản Ngôn lại nhìn cô gái một chút, nói: “Nhưng bộ quần áo này lại thiếu một điểm nhấn, chờ chút”. Giản Ngôn vừa nói vừa đi tới trước một gian hàng, lấy một chiếc khăn lụa màu vàng in hoa tới: “Khăn lụa là một trong những phụ kiện cần thiết trong mùa thu đông năm nay, thêm vào một chi tiết nhỏ có thể mang lại sự thay đổi lớn.
Cô vừa nói vừa giúp nữ sinh kia đeo khăn lụa lên cổ, sau đó tránh sang một bên để cô ấy soi gương: “Thế nào?”
“Rất đẹp”. Nữ sinh sờ lên chỗ thắt nơ trên khăn lụa, ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn: “Tại sao chị lại có mắt thẩm mỹ tốt như thế? Trước kia em cũng mua một cái khăn lụa nhưng không biết kết hợp nên chỉ có thể để không ở nhà”.
Giản Ngôn: “Luyện nhiều sẽ được, tạo thành thói quen rồi thì sẽ nhanh nhạy hơn”.
“Chị có thể dạy em không?”
“Vậy em nói xem em còn phúc lợi gì nữa không?” Vẻ mặt Lâm Trân ghét bỏ, đang định chuẩn bị phỉ nhổ cô thêm mấy câu thì kênh YY có động tĩnh: “A, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi”.
Cô hưng phấn mở lớn tiếng, Giản Ngôn liếc mắt nhìn màn hình một cái, lại tiếp tục vùi đầu vào ăn. Người chủ trì nói lời mở đầu, nghe thấy anh ta nói buổi hòa nhạc này sẽ kéo dài đến 11 giờ, Giản Ngôn ngạc nhiên: “Không phải chị định ở đây đến 11 giờ đấy chứ?”
Lâm Trân nói: “11 giờ hoặc có thể kéo dài hơn”.
Giản Ngôn: “…”
Lâm Trân choàng tay qua vai cô, còn nháy mắt một cái: “Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung, ngượng cái gì”.
Giản Ngôn bĩu môi, gạt móng heo của Lâm Trân xuống.
Lúc đồng hồ điểm 9 giờ 40 tối, Hạ Tu dẫn đầu quản lý các tầng đi kiểm tra trung tâm thương mại. Các nữ nhân viên mỗi ngày đều mong đợi lúc này nhất, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ đơm thuần là thèm thuồng sắc đẹp của giám đốc Hạ.
Lúc kiểm tra đến Mộng Huyễn Y Thụ, Hạ Tu thấy Giản Ngôn không có ở đây, liền hỏi tổ trưởng: “Cô cảm thấy nhân viên mới tới thế nào?”
Tổ trưởng nói: “À, là Giản Ngôn, người này cũng không tệ lắm, cô ấy hiểu rất rõ về chất lượng cũng như giá cả quần áo, cũng rất thông minh, ngày đầu tiên đi làm mà mức tiêu thụ lại cao nhất”.
Hạ Tu gật đầu một cái: “Chuyện lúc sáng tôi cũng nhìn thấy, bà Trịnh tuy thích gây khó dễ cho người khác nhưng từ trước đến nay ra tay đều rất hào phóng, cô ấy xử lý không tệ”.
Anh kiểm tra một lượt nơi này, sau đó lại đến chỗ khác. Trong trung tâm thương mại chỉ còn lại một nhóm khách cuối cùng, không ít người lúc đi qua anh đều dừng lại nhìn một lát.
Hạ Tu đã sớm thành thói quen, cũng không tỏ vẻ khó chịu. sau khi kết thúc công việc, anh nhận được điện thoại của bạn tốt Đường Chính gọi tới: “Chúc mừng, Hạ đại công tử lại có thêm một người bạn gái, đủ mười người là có thể gọi thần rồi?”
Hai ngày nay Hạ Tu đều ở chi nhánh của công ty, cũng không đọc tin tức giải trí, nhưng không xem cũng biết nhất định là bọn paparazi lại đồn thổi anh là bạn trai của xxx: “Loại chuyện này cậu hâm mộ cũng không được đâu”.
“Phì, mắt nhìn của tôi cũng không kém đến vậy”.
“Phải, mắt nhìn của bọn paparazi cũng không kém đến thế”.
Đường Chỉ: “…”
“Cậu gọi điện tới chỉ để nghe tôi oán giận cậu?”
Khóe miệng Đường Chính co rút: “Tôi là muốn nhắc nhở cậu, đừng quên buổi hòa nhạc tối nay!”