Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 39 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Editor: SherryTan



Beta-er: Yulmi2704



Hạ Tu bước lên lầu, Hạ Cảnh Long vẫn ngồi một mình trong phòng khách.



Hạ Tu nói không sai, xin lỗi thì có tác dụng gì, bà ấy đã mất rồi… Mấy năm nay ông cứ mãi ôm theo nỗi hổ thẹn nên muốn dùng tất cả để bù đắp cho Hạ Tu, nhưng nó vẫn không cảm kích.



Nó hận ông mà ông cũng hận mình của trước kia.



Lúc mẹ của Hạ Tu mới quen biết ông, ông chỉ là một gã thợ mộc cùng đám anh em đi gắn cửa cho người ta để kiếm ăn. Khi đó cuộc sống chẳng giàu có gì, nhưng lúc đó ông mới mười mấy hai mươi tuổi, bên cạnh còn có mẹ của Hạ Tu, nên chẳng cảm thấy gì là không hạnh phúc.



Mẹ của Hạ Tu rất thích quần áo, bà không hề có sở thích nào khác nhưng đối với quần áo đẹp thì bà không có một chút kháng cự nào. Lúc đó làm gì có trung tâm thương mại lớn như vậy, có mấy cửa hàng quần áo đã là rất tốt rồi, bình thường đi dạo cùng bà, nếu bà muốn mua vài bộ thì ông cũng không hề keo kiệt mà cản bà lại.



Sau đó ông cùng anh em tách ra, chia được mấy món thiết bị liền tự mình mở một công ty tư nhân nhỏ để làm thầu. Sau đó, bởi vì cuộc sống đã tốt hơn trước kia nên ông đưa mẹ của Hạ Tu đến khu thương mại lớn nơi thành phố có kinh tế phát triển hơn, ông vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hưng phấn của bà khi lần đầu tiên bước vào khu thương mại đó.



Lúc đó ông đã đảm bảo với bà, tương lai ông sẽ xây ở thành phố A một khu thương mại lớn nhất, để mỗi ngày bà đều có thể đi dạo, không cần đi xa đến thế này nữa.



Sau này cơ hội đã thực sự đến tay, công ty của bọn ông nhận được một công trình từ chính phủ, nhưng tiền bạc của chính phủ không kịp đưa xuống, nên chỉ đưa ông miếng đất rồi để ông tự quyết.



Đây là lần đầu tiên ông phải suy nghĩ việc xây khu thương mại như thế nào, ở đâu, nhưng khi xây xong khu thương mại thì mới phát hiện, khu vực bên cạnh khu thương mại cũng quan trọng. Ông biết khu vực bên cạnh khu thương mại là của họ Triệu, liền muốn hợp tác với bên đó để khai thác.



Lúc đầu, nhà họ Triệu cũng chẳng mấy xem trọng hạng mục này của ông, không có mấy phần ý định muốn hợp tác cùng. Nhưng con gái của họ, Triệu Dĩnh Phương lại rất xem trọng Hạ Cảnh Long ông đây.



Ônng vừa tuổi trẻ tài cao, vừa có dáng vẻ anh tuấn, một cô gái ở độ tuổi này như bà rất dễ động tâm.



Hạ Cảnh Long tự nhiên cũng đã nhận ra tâm tư của Triệu Dĩnh Phương đối với ông, nếu như thông qua được cửa của Triệu Dĩnh Phương thì có thể thuyết phục nhà họ Triệu, vả lại lúc đó Triệu Dĩnh Phương nói với ông là bà có cách xây thêm quảng trường ở khu thương mại, còn nói sẽ lấy tên ông làm tên của quảng trường.



Hạ Cảnh Long dao động.



Ban đầu, việc xây dựng khu thương mại là vì mẹ của Hạ Tu, nhưng bây gi đối với Hạ Cảnh Long mà nói, đây chính là cơ hội để kinh doanh, ông biết kiến trúc là không có giới hạn, mà đầu tư vào ngành thương mại thì trong tương lai sẽ thu được không ít lợi ích.



Ông đắn đo một khoảng thời gian dài, cuối cùng vẫn chọn cách bỏ rơi mẹ của Hạ Tu. Lúc đó, bà không khóc cũng không nháo, chỉ có nỗi thất vọng hiện lên trong đáy mắt bà, đời này của ông không bao giờ quên được ánh mắt đó.



Bà nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của ông, ông liền kết hôn cùng Triệu Dĩnh Phương. Mãi đến 8 tháng sau, Hạ Tu được đưa đến trước mặt ông.



Nghĩ đến đây, đầu Hạ Cảnh Long đau nhức một trận. Lúc đó ông vô cùng khiếp sợ, nếu lúc đó ông biết bà mang thai thì ông chắc chắn sẽ không xa rời bà.



Ông nhắm mắt, tựa người lên ghế salon, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương. Triệu Dĩnh Phương chẳng biết đi vào từ lúc nào, lúc nhìn thấy Hạ Cảnh Long trong phòng khách thì cười lạnh một tiếng: “Sao nào, lại nghĩ đến ả đàn bàn kia à?”



Sắc mặt của Hạ Cảnh Long thay đổi, mở mắt nhìn bà ta. Nụ cười của Triệu Dĩnh Phương càng thêm lạnh, dẫm trên đôi giày cao gót đến trước mặt ông: “Tôi còn chưa hỏi ông, tối nay Hạ Tu đến làm gì? Hôm nay là tiệc đính hôn của Hạ Thần, tụi nó mặc trang phục đẹp đẽ đến cướp mất vị trí trung tâm như vậy thì sao có thể vui vẻ được?”
“Cô Từ.” Giản Ngôn đột nhiên nghiêng đầu, nhin cô ta cười cười, “Buổi lễ đính hôn hôm qua rất tuyệt vời.”



Sắc mặt của Từ Oánh tối sầm lại trong nháy mắt, quay đầu đi mà không nói thêm lời nào.



Lúc cửa thang máy mở ra, Hạ Tu đứng ngay bên ngoài. Anh là đến đón Giản Ngôn, lúc thấy Từ Oánh, ánh mắt hơi trầm xuống: “Sao cô cũng ở đây?”



Từ Oánh cười lạnh một cái, hỏi lại: “Em không thể đến tìm anh sao?”



“À, vậy không biết cô Từ đây tìm tôi có việc gì?”



Vẻ mặt lạnh nhạt cùng với thái độ châm chọc của anh khiến lửa giận trong lòng Từ Oánh càng lúc càng mạnh: “Em muốn nói cho anh biết, đừng nên bị vẻ ngoài của đứa con gái này lừa gạt! Cô ta chỉ để tâm đến tiền của anh thôi, mấy năm nay loại con gái này anh gặp chưa đủ à?”



Hạ Tu tức giận nhìn cô ta, sự tức giận đó biểu hiện rõ giữa hai đầu chân mày: “Tiền của tôi? Cô Từ đây không phải sớm đã cho rằng tôi đây là kẻ không có tiền sao?”



Mặt của Từ Oánh tái đi: “Đó là mẹ tôi…”



Giản Ngôn gõ gõ trên điện thoại mình vài cái, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Từ Oánh, cười híp mắt nhìn cô ta: “Đây là số dư thẻ ngân hàng của tôi, cô Từ đây không nên cho rằng mấy năm nay tôi làm việc bán mạng chỉ vì sở thích cá nhân chứ? Tuy rằng mười mấy triệu này ở nhà họ Từ chẳng là gì hết, nhưng tôi cũng chẳng phải là kẻ chưa thấy qua tiền bao giờ nhỉ? Đây chỉ là tiền mà tôi kiếm được từ một tác phẩm ‘Thượng Khả’ thôi, tôi tin tác phẩm này không phải là tác phẩm hay nhất của tôi, sau này tôi sẽ sáng tác thêm nhiều tác phẩm hay hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, còn cô? Cô cho rằng Từ thị kiếm được bao nhiêu tiền? Hồi trước tôi có nghe người ta nói, hạng mục lần trước cô phụ trách lại bị người ta dập rồi còn gì. Hay giờ cô chỉ cần đặt ra một mục tiêu nho nhỏ thôi, là làm sao cho công ty không bị lỗ vốn là được?”



“Cô!” Từ Oánh bị cô nói trúng, sắc mặt càng lúc càng trắng, cô ta liếc nhìn dãy số toàn những số 0 sắp hàng dài của chuỗi số dư kia, liền xoay người đi vào thang máy, nhấn đóng cửa thang máy thật nhanh.



Cô ta tức giận bỏ đi, kiến tâm trạng của Giản Ngôn vui vẻ mười phần, lúc cô quay đầu lại, Hạ Tu đang bày ra một khuôn mặt tràn đầy hứng thú nhìn cô.



“Sao vậy?” Cô hỏi.



Hạ Tu cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn xem thử số dư trong thẻ ngân hàng của sư phụ Đường Chỉ đây có bao nhiêu thôi.”



Giản Ngôn cất điện thoại, nói với anh: “Không cho anh xem.”



“Vì sao? Em cũng cho cô ta xem rồi.” Giọng anh dường như vô cùng tủi thân.



Giản Ngôn: “Yên tâm đi, đã nói là sẽ cho anh ở nhà to, ăn đồ ăn ngon rồi, em sẽ không nuốt lời đâu.”



Hạ Tu cười, kéo cô lại, kìm lòng không đặng cúi đầu hôn cô một cái, Giản Ngôn bị dọa, đẩy đẩy anh ra: “Đây là công ty, anh chú ý một chút đi.”



“Ừ.” Hạ Tu gật đầu, chân thành đáp: “Bữa cơm tối của chúng ta vẫn là về nhà ăn đi, ở đó thì không cần phải chú ý gì hết.”



Giản Ngôn: “…”



Nụ cười trên mặt Hạ Tu sâu hơn: “Mọi việc để anh làm, em chỉ cần phụ trách việc ăn là được.”