Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 48 :

Ngày đăng: 10:48 18/04/20


Editor: Cửu



Beta-er: Yulmi2704



Mọi người nghe xong câu này đều thở phào nhẹ nhõm, Hạ Thần được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Triệu Dĩnh Phương muốn xông đến xem anh ta thế nào nhưng bị y tá ngăn lại.



Bác sĩ nói: “Bệnh nhân hiện vẫn còn trong trạng thái hôn mê, cần phải quan sát thêm.”



Hạ Thần nhanh chóng được đẩy đi, tuy chưa nhìn kĩ được nhưng tảng đá đè trong lòng cũng rơi xuống được rồi, giờ Triệu Dĩnh Phương mới thấy hai chân nhũn cả ra. Hạ Cảnh Long đỡ lấy bà ta, nói: “Dù sao Thần cũng thoát khỏi cơn nguy kịch rồi, bà trở về nhà nghỉ ngơi một lát đi.”



Triệu Dĩnh Phương vẫn không chịu đi: “Không đi, tôi muốn ở lại trông nom.”



“Bà ở lại đây trông thằng bé thì nó nhanh tỉnh lại hơn à? Nếu bà té xỉu thì thử hỏi nhân viên y tế chăm sóc bà trước hay Thần trước?”



Triệu Dĩnh Phương mím môi, hơi xiêu lòng. Hạ Cảnh Long nói tiếp: “Mới sáng ra bà đã chạy tới bệnh viện, còn khóc lâu như thế, lại chẳng ăn cơm nữa, bà đi về trước, tôi ở đây trông là được rồi.” Ông vừa nói vừa dặn dì giúp việc đưa Triệu Dĩnh Phương về.



Triệu Dĩnh Phương không từ chối nữa, không yên lòng quay đầu bước đi. Hạ Tu nhìn Giản Ngôn một chút, cũng bảo cô:”Em về trước đi.” Bọn họ vừa mới trở về từ Pháp, vốn là đang bị lệch múi giờ, cuối cùng bận bịu tới tận giờ, chưa ai được chợp mắt.



Giản Ngôn: “Không sao, trước kia em cũng thường làm việc suốt đêm mà.”



Hạ Tu cau mày: “Trước là trước, giờ là giờ, sau này anh cũng không cho phép em thức suốt đêm làm việc nữa đâu.”



“…” Cô cảm thấy Hạ đại công tử quả là tổng giám đốc đúng nghĩa, tầm quản lý cũng rộng thật.



“Hơn nữa hôm nay cũng đã 30 rồi, dù sao em cũng phải về ăn tết cùng mẹ em chứ?” Hạ Tu nói thêm.



Anh nói như vậy làm Giản Ngôn không biết làm gì khác ngoài thở dài: “Thế em về trước, mai em lại đến gặp anh.”



“Ừ, anh đưa em xuống.”



Hạ Tu nói xong bèn giúp cô xách đồ đi xuống tầng, còn Giản Ngôn quay lại chào hỏi Hạ Cảnh Long vài tiếng: “Chú Hạ, cháu về trước đây ạ.”


Hạ Tu bước đến cửa sổ, ngẩng đầu nhìn pháo hoa ngoài trời: “Ừ, cảm giác như năm nay đặc biệt vô cùng đẹp.”



“Ngôn Ngôn, con đứng ngoài đấy làm gì thế, vào trong ăn chè trôi đi.”



Giọng nói của mẹ Giản Ngôn từ phía xa truyền tới điện thoại, Hạ Tu cười khẽ một tiếng, nói với cô: Em nhanh đi ăn chè trôi đi, để lát nữa nguội đấy.”



“Ừm, thế em cúp máy nhé.”



“Khoan đã.” Hạ Tu gọi cô lại, nhắc nhở: “Em còn nhớ em đã nhận lời Tết này dẫn anh về nhà ra mắt mẹ em chứ?”



“Em không quên đâu, có điều Hạ Thần đang như thế, liệu có tiện không?”



“Có câu nói kẻ gây họa sống ngàn năm, cậu ta chắc chắn sẽ tỉnh lại rất nhanh.”



“…” Giản Ngôn liếm đôi môi có chút khô, cứng nhắc trả lời: “Ừm.”



Hạ Tu cong khóe môi, nói với cô: “Năm mới vui vẻ, đi ăn chè trôi đi, anh đi ngủ đây.”



“Ừm, ngủ ngon.”



Giản Ngôn trở lại phòng, mẹ cô dùng ánh mắt quái dị quan sát cô một lúc lâu. Giản Ngôn làm như không có chuyện gì xảy ra ăn liền hai bát chè, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.”



Mẹ Giản Ngôn nói: “Con vừa mới lén lén lút lút nói chuyện với ai thế? Chắc không phải là anh chàng giám đốc đẹp trai họ Hạ của công ty con chứ?”



“…” Gian Ngôn ho khan một tiếng, cầm điện thoại nói với mẹ: “Mẹ, Tết rồi, để con phát lì xì cho mẹ nào.”



Cô vừa nói vừa tặng một bao lì xì 888 cho mẹ, khéo léo tránh đi vấn đề kia. Phát lì xì cho mẹ xong, cô cũng tiện tay chuẩn bị cho Hạ Tu một bao lì xì 888.



Cô vừa ăn xong một bát chè nữa thì tin nhắn chúc mừng ùn ùn kéo đến, Hạ Tu còn gửi đến một bao lì xì.



Vừa mở bao lì xì ra, bên trong có 5200 đồng, còn bắn ra một hàng chữ: “Tiền lì xì nói hộ lòng anh, Anh Yêu Em.”