Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em
Chương 66 :
Ngày đăng: 10:48 18/04/20
Editor: Ann Yang
Beta-er: Yulmi2704
Chuyện bắt đầu từ Tết Âm Lịch.
Kể từ lúc Lâm Trân cùng Đường Chính hiểu rõ đối phương thì sau đó không liên lạc nữa. Thế nhưng Tết Âm Lịch, chị Đường Chính muốn hắn dắt Lâm Trân về nhà ăn cơm, vì không muốn bị vạch trần lời nói dối cho nên hắn đành phải liên lạc với cô.
Trực tiếp gọi điện thoại thì lúng túng quá, cho nên hắn bèn lên weibo gửi tin nhắn cho cô.
Đường Chính: [Lì xì] Tết Âm Lịch vui vẻ.
Lâm Trân: [Lì xì] Anh cũng vậy.
Đường Chính: [Lì xì] Là như thế này
Đường Chính: [Lì xì] Chị tôi muốn mời cô một bữa.
Đường Chính: [Lì xì] Không biết cô có tiện không?
Lâm Trân: [Lì xì] ….
Lâm Trân: [Lì xì] Tại sao lại mời tôi
Đường Chính: [Lì xì] Còn không phải do lần trước chúng ta hợp tác sao
Đường Chính: [Lì xì] Chuyện chưa xong mà
Đường Chính: [Lì xì] Tới Tết là chị tôi lại vậy
Lâm Trân: [Lì xì] … À
Đường Chính: [Lì xì] Cô đừng gửi lì xì nữa.
Đường Chính: [Lì xì] Chat như vậy mệt mỏi quá.
Lâm Trân: ….
Cô dứt khoát gửi voice chat qua: “Tôi cảm thấy chúng ta lừa bọn họ cũng không phải là chuyện tốt.”
Một lát sau, cô cũng nhận được một voice chat từ Đường Chính: “Tôi biết, nhưng phải qua Tết đã, đang nước sôi lửa bỏng, phải vượt qua rồi mấy chuyện khác tính sau.”
“Được rồi.”
Đường Chính thấy cô nhận lời thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hiếu kỳ: “Gia đình cô không thúc giục cô hả? Nếu cần thì tôi sẽ giúp.”
Lâm Trân: “Có giục chứ, nên Tết này tôi không về, yên ổn.”
Nghĩ đến việc về nhà gặp bảy cô tám bác, thậm chí dì hàng xóm cũng vây quanh nhắc cô đã ba mươi mốt là cảm thấy não như muốn bùng nổ.
Đường Chính: [Lì xì] Tôi hiểu mà.
Đường Chính: [Lì xì] Chiều nay tôi đón cô.
Lâm Trân: …
Thật ra cô thích cách nói chuyện như này của Đường Chính.
Đường Chính: Tôi chưa đủ ưu tú hả?
Lâm Trân: ….. Anh nhìn vào gương rồi hỏi chính mình xem [mỉm cười]
“Vừa về tới nhà là nghịch điện thoại, có phải đang nhắn tin cho thằng nhóc kia không hả?” Đột nhiên mẹ Lâm Trân đi đến, làm Lâm Trân vội vàng tắt màn hình.
“Con đã nói chỉ là bạn bè bình thường rồi mà.”
Mẹ Lâm Trân hừ một tiếng: “Mẹ xem trên tivi thấy mấy ngôi sao kia, mỗi lần bị nhìn thấy cũng nói chỉ là bạn bè bình thường.”
Lâm Trân: “…..”
Vì sao mẹ của cô ở phương diện này lại giống tiền vệ, tấn công không ngừng vậy chứ?
Mẹ Lâm Trân ngồi xuống cạnh cô, bộ dáng muốn cùng cô nói chuyện: “Con nói thật cho mẹ, vừa rồi có phải là bạn trai con không hả? Mẹ nhờ người ta giới thiệu đối tượng hẹn hò mà con lúc nào nhìn cũng không thuận mắt, hóa ra là trong lòng sớm đã có người rồi.”
Lâm Trân: “…..”
Ban đầu cô cùng hợp tác với Đường Chính là hy vọng trong nhà đừng giới thiệu đối tượng cho mình nữa: “Bây giờ còn chưa phải ạ.”
Mẹ Lâm Trân nghe thấy hấp dẫn, vội hỏi: “À? Vậy là có không gian phát triển? Không thì ngày mai mời ăn cơm chung đi.”
“…. Hôm nào đi ạ! Gần đây anh ấy công tác bận rộn.”
“Haiz mấy đứa trẻ này, suốt ngày chỉ biết công việc, có bận rộn gì thì cũng phải yêu chứ!” Mẹ Lâm Trân vỗ vỗ tay cô, tuyên thánh chỉ, “Vậy quyết định như này, ngày mai mẹ ở nhà nấu cơm, con gọi nó tới ăn cơm rau dưa.”
Lâm Trân: “….”
Nhìn mẹ vui quên trời quên đất đi ra, đột nhiên cô thấy tim mình mỏi mệt quá.
Lâm Trân: Có biến, ngày mai mẹ tôi hẹn anh tới nhà dùng cơm.
Đường Chính: …. Xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tổ chức cứ yên tâm.
Đây là lần đầu Đường Chính gặp người lớn, dù chỉ là giả nhưng hắn vẫn có chút khẩn trương. Sáng nay chị Đường không đi làm, thấy Đường Chính ăn mặc chỉnh trang từ trên lầu đi xuống, hỏi hắn: “Hôm nay mày đi dự tiệc hả?”
Đường Chính căng thẳng: “Mẹ Lâm Trân mời em ăn cơm.”
Chị Đường chớp mắt, hai người bọn họ không phải muốn tiến tới thật chứ?
Sau khi Đường Chính tới nhà Lâm Trân thì nôn nóng bất an gõ cửa. Lâm Trân mở cửa, mẹ Lâm Trân đang nấu ăn trong bếp thấy hắn tới thì mặc tạp dề ra đón: “Ha, Đường Chính tới rồi hả.”
“Chào cô ạ.” Nụ cười trên mặt Đường Chính có chút cứng lại, “Con có ít trái cây cùng bộ mỹ phẩm tặng cô ạ.”
“Cảm ơn, cảm ơn cháu.” Mẹ Lâm Trân đón lấy, đặc biệt nhìn bộ mỹ phẩm, “Hãng này đắt lắm!? Cháu cần gì dùng nhiều tiền vậy, cô tuổi này còn trang điểm gì nữa.”
Đường Chính đáp: “Cô nói không đúng rồi ạ, phụ nữ bất luận ở tuổi nào đều có quyền lợi làm đẹp ạ.”
Lời này như rót mật vào tim mẹ Lâm Trân, nét cười đầy mặt nói: “Thằng nhóc này thật biết ăn nói, khó trách Lâm Trân nhà cô lại thích cháu.”
Lâm Trân: “….”
Đường Chính: “….”
“Hai đứa ngồi đi, mẹ đi làm tiếp bữa trưa, thức ăn hôm nay mẹ nấu chắc chắn sẽ rất ngon.” Mẹ Lâm Trân đem giỏ trái cây cùng bộ mỹ phẩm để lên bàn, lại khẽ hát đi vào bếp.