Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em
Chương 9 :
Ngày đăng: 10:47 18/04/20
Editor: Ann Yang
Beta-er: Yulmi2704
Bạn bè Giản Ngôn không nhiều, bạn thân đúng nghĩa cũng chỉ có mỗi mình Lâm Trân. Nhưng không hiểu vì sao, bây giờ tán gẫu cùng Nam Tư lại có thể tự nhiên như thế, dù bọn họ chưa bao giờ gặp mặt.
Đường Chỉ: Gần đây đang chuẩn bị cho tác phẩm mới.
Nam Tư: Sư phụ không hổ là tác giả gương mẫu nha, “Thượng Khả” vừa mới viết xong [cười khóc]
Đường Chỉ: Ừ, kiếm tiền quan trọng mà
Đường Chỉ: Ý tôi là, công việc vẫn quan trọng hơn ấy. [mồ hôi]
Nam Tư: Kiếm tiền đúng là rất quan trọng 23333
Đường Chỉ: [囧]
Giản Ngôn ngồi trước máy tính tự kiểm điểm, sao lại có thể nói ra suy nghĩ trong lòng chứ.
Nam Tư: Sư phụ có thể tin lộ một ít về tác phẩm được không? [đáng yêu]
Đường Chỉ: Muốn vẽ nữ chính là một nhân viên bán quần áo trong trung tâm thương mại.
Nam Tư: (⊙o⊙) Trung tâm thương mại? Như bách hóa Tinh Quang đúng không?
Đường Chỉ: Ừ
Nam Tư: Nghe thật mới lạ, chờ sư phụ bắt đầu tôi nhất định sẽ ủng hộ 🙂
Đường Chỉ: Cảm ơn ^_^
Nam Tư: Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, các tác giả truyện tranh như sư phụ ấy, nếu tác phẩm có nói đến những lĩnh vực mà bản thân không hiểu rõ thì thường là các sư phụ sẽ đi thực nghiệm lấy tài liệu sao?
Đường Chỉ: Tôi nghĩ là vậy, tôi biết không ít tác giả sẽ làm như vậy.
Nam Ti: Sư phụ cũng như vậy sao?
Đường Chỉ: Ừ
Nam Tư: Được, tôi hiểu rồi 🙂
Nam Tư: Tôi phải làm việc đã, lần sau nói chuyện tiếp.
Đường Chỉ: Được
Hạ Tu nhìn cô gửi tới hai chữ ấy (*), khẽ cười thoát nick QQ, bấm đường dây nội bộ: “Gọi Chu Văn Văn phòng nhân sự đến đây.”
Hạ Tu: “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, ánh mắt nữ nhân viên công ty tôi rất cao, sẽ coi thường cậu.”
….
Đường Chính nhếch môi, vừa gật đầu vừa vỗ vai anh: “Tôi nhìn ra rồi nhé, không phải người ta chướng mắt tôi mà là cậu coi trọng người ta chứ gì, đúng không hả?”
“Cậu nói ai?”
“Giản Ngôn.”
Hạ Tu nhíu mày: “Làm sao cậu biết tên cô ấy?”
“Bởi vì trên bảng tên của cô ấy viết như vậy.”
…..
Hạ Tu thoáng trầm mặc, miệng khẽ nhếch nhìn anh ta: “Tôi chỉ biết cậu không phải đến để mua quần áo.”
Đường Chính nhìn nụ cười của anh, da đầu liền tê dại, lập tức biến thành anh em tốt choàng vai anh: “Dĩ nhiên không đến mua quần áo, tôi tới tìm cậu ăn cơm!”
Đường Chính và Hạ Tu tìm một tiệm cơm Trung ở bách hóa Tinh Quang, Giản Ngôn cũng cầm hộp cơm của mình, ở trong nhà ăn tìm một chỗ ngồi xuống.
Vừa mới ăn chưa được vài miếng, liền có một đồng nghiệp ở Mộng Huyễn Y Thụ ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giỏng hỏi cô: “Vị khánh hàng nam kia vừa rồi quấn lấy cô ấy, cô nhớ không?”
Giản Ngôn gật đầu, nói: “Nhớ chứ, anh ta nói anh ta mua quần áo tặng bạn gái.”
“Quả nhiên!” Đồng nghiệp nghe cô nói vậy, khuôn mặt hưng phấn đỏ lên: “Tôi vừa nghe thu ngân bên kia nói, bộ quần áo đó anh ta đưa cho giám đốc Hạ!”
Giản Ngôn: “….”
?
“Tôi nói rồi mà, giám đốc Hạ tuấn tú lịch thiệp như vậy mà không bị chúng ta dụ dỗ thì đúng là không bình thường mà!”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Giản Ngôn, đồng nghiệp xì một cái, nói: “Ý tôi là hấp dẫn ấy.” Cô ấy nhấp một hớp canh để tỉnh táo lại: “Tuy rằng truyền thông nói anh ta quen chín người bạn gái nhưng có ai là thật đâu! Tôi còn tưởng rằng giám đốc Hạ của chúng ta giữ thân trong sạch, ai ngờ lại bởi vì… anh ta là cong.”
Giản Ngôn: “….”
“Ra là vậy, thì ra anh ta… cong sao.” Giản Ngôn nói ba chữ này cực kỳ nhỏ: “Tại sao lại đưa quần áo nữ cho anh ta?”
“Không biết, có lẽ là tình thú của người ta đấy.”
Giản Ngôn: “….”
Đúng là…. Không thể nhìn ngươi qua bên ngoài mà.