Tình Yêu Của Sao
Chương 17 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
Edit: Hàn Phong Tuyết
Beta: Hàn Phong Tuyết
Trong tôi phảng phất như có cái gì đó chậm lại, trầm tĩnh hơn, hô hấp cũng chậm dần, lắng nghe lời cậu ta nói.
“Thật xin lỗi. Thật xin lỗi…”.
Thiên hạ nói xin lỗi, đơn giản nhất chính là ba chữ đó, nhưng phức tạp nhất cũng là ba chữ đó, bởi thiên ngôn vạn ngữ cũng bao hàm trong ấy.
Lúc Thái Nhiên trầm tĩnh có một loại sức quyến rũ đặc biệt, ánh mắt lấp lánh có hồn ngày thường vào lúc này bỗng trở nên dịu dàng, khiến người ta say đắm, giống như việc thuần phục một loài thú, chỉ cần dùng lòng bàn tay vuốt nhè nhẹ liền trở nên ôn tồn.
Nhiều tiếng nói xin lỗi, giống như vết cắt ở trong lòng, có xen lẫn một chút đau thương và những rung động.
Áy náy là bởi vì đâu? Người nào sai lầm, người nào không mắc lỗi? Biển người chìm nổi, làm gì có người nào không có một hai lần bất đắc dĩ? Những gì đã bỏ lỡ sẽ không lấy lại được, mà dùng mọi cách để đoạt lấy cũng sẽ có lúc phải trả giá cao.
Cậu ta dần dần nhích tới gần, chân mày rủ xuống, nỗi buồn bã thương tiếc vô hạn như đưa đám, làm người ta xúc động. Tôi muốn đưa tay xoa xoa đầu cậu ta, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cậu ta đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt đã ướt đẫm.
Đau lòng, tiếc nuối, hối hận, hồi ức, rất nhiều xúc cảm nữa cũng có thể hình dung từ khuôn mặt, ánh mắt ấy.
Tôi không kìm được lòng, đưa tay ôm cậu ta, cằm đặt trên đầu cậu ta, vừa nhẹ nhàng vỗ vai, vừa xoa đầu, trong nháy mắt, tất cả tâm tình đều dồn lên lồng ngực, không biết phải nói như thế nào.
Có tiếng động truyền tới từ bụi cỏ phía sau, hai người chúng tôi lập tức tách ra.
Dương Diệc Mẫn mặc bộ trang phục trong phim, bộ đồ thường dùng của nữ sinh thời dân quốc, bím tóc đuôi sam rủ xuống trước ngực, đôi mắt trong suốt như nước hồ làm nổi bật lên nhan sắc xuân xanh.
Cô ấy ngượng ngùng nói: “Em tới để thảo luận về kịch bản, đã quấy rầy rồi”.
Tôi vội vàng nói: “Không sao, chúng tôi cũng đang luyện tập”.
Thái Nhiên không hề nói một lời nào, chẳng qua là bỗng nhiên xoa xoa mặt tôi, xóa vết gì đó. Tôi chợt phát giác khuôn mặt mình đã ươn ướt.
Dương Diệc Mẫn cười: “Ngày mai sẽ phải quay cảnh này. Nhìn Thái Nhiên như vậy, hẳn là đã chuẩn bị rất sẵn sàng. Em cũng nên cố gắng thêm một chút”.
Cô ấy gật đầu chào rồi quay người đi.
Sau khi Dương Diệc Mẫn đi, tôi và Thái Nhiên bốn mắt trừng nhau giằng co trong chốc lát. Chuyện xảy ra đột ngột, hai người đều có điểm lúng túng khó nói. Chuyện như vậy cũng rất mất mặt, tôi vẫn cảm thấy ngượng ngùng, không dám trực tiếp đối diện với cậu ta.
Thái Nhiên mở miệng: “Chúng ta nên trở về thôi, trời sắp tối rồi”.
Đoạn đường trở về không ai nói với ai một lời. Có vài lần tôi nhìn bóng lưng cao lớn phía trước, muốn cất tiếng gọi cậu ta, nhưng lại không biết nên nói gì, không thể làm gì khác là nuốt lời trở lại.
Tôi ngồi chờ cậu ta, chờ tới mười hai giờ Thái Nhiên mới về.
Cậu ta thấy tôi ngồi trong phòng, khẽ giật mình: “Đã muộn thế này còn chưa ngủ sao?”.
“Cậu cũng biết hiện tại đã muộn rồi ư?”.
Thái Nhiên bỗng nhiên bật cười: “Hai câu thoại này… thật giống với lời thoại thường gặp trong phim!”.
Tôi ngửi thấy được mùi rượu trên người cậu ta: “Ngày mai cậu còn phải đóng phim cả một ngày, cậu như vậy là làm trễ nải công việc, có biết không?”.
“Chẳng qua chỉ là bia thôi”, cậu ta cởi áo khoác ngồi xuống giường: “Chị biết không? Tửu lượng của Dương Diệc Mẫn quả thực kinh người, em chỉ đành chịu thua. Có điều cô ấy phạm vào một sai lầm rất lớn, bởi vì sau đó em không uống nữa, còn cô ấy thì cứ luôn mực tự rót cho mình”.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Cảm tạ thượng đế. Cô ấy đã trưởng thành, mà lá gan cậu còn chưa đủ”.
Thái Nhiên nhìn tôi: “Hiện tại mới biết chị chanh chua tới mức có thể làm luật sư bên nguyên, làm kinh tế quả thực đã thiệt thòi cho chị!”.
“Nhân quý tự quý*”.
*Ý nghĩa: Con người đáng quý hay không là do bản thân mình.
“Chị không phải là cũng dính dáng không rõ với tên Trang Phác Viên đã có vợ kia sao?”.
Tôi hít một hơi, “Thái Nhiên, mở miệng ra nói mấy câu sạch sẽ hơn chút đi”.
“Chị và anh ta mất tích cả buổi chiều!”.
“Anh ta là nhà tài trợ, tôi hầu hạ anh ta cả buổi chiều, vì tương lai của ngu chủ”.
Thái Nhiên hừ lạnh: “Chị từ lúc nào đã thân thiết với anh ta như vậy, anh ta hôm nay căn bản là vì chị nên mới đặc biệt tới”.
Tôi cười lạnh: “Nếu như lời của cậu có thể tin được thì tốt quá. Tôi đầu cần phải đi làm người tài trợ kinh tế nữa, chỉ cần ngay lập tức thay đồ ngủ trong suốt, ngồi xịt nước hoa sửa móng tay chờ anh ta bỏ vợ rồi cưới tôi là được; cũng không cần phải ở đây chịu đựng cơn tức giận của cậu!”.
“Anh ta và vợ còn chưa ly hôn, vậy mà thường xuyên cùng với nhiều người phụ nữ khác gây chuyện xấu, loại người như vậy mà cũng chấp nhận được?”.
“Nếu cậu muốn giảng đạo đức luân lý làm người thì nhanh chóng ngừng đi. Thứ nhất, tôi và anh ta là hành lá và đậu hũ, rất trong sạch. Thứ hai, cậu ngang nhiên can thiệp cuộc sống riêng của tôi. Tôi không phải là nhân vật của công chúng, kết bạn với ai không cần khai báo với xã hội!”.
Dứt lời, tôi xoay người định mở cửa phòng. Trong khoảnh khắc, Thái Nhiên bỗng dùng một lực rất mạnh nắm lấy tay tôi, tôi theo phản xạ muốn hất tay cậu ta ra, cậu ta liền lập tức đẩy tôi, áp ở trên cửa.
Một tiếng “cộp” vang lên, cái gáy của tôi đụng vào cửa không thể tránh khỏi không bị đau. Chờ cho tời khi tôi phục hồi tinh thần lại sau cơn choáng váng, mới phát hiện mặt của cậu ta ở cách tôi rất gần. Hô hấp của cậu ta dường như đang lướt nhẹ qua mặt tôi.