Tình Yêu Của Sao
Chương 21 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Một đêm nọ bố tôi bỗng nhiên đau bụng dữ dội, phải nhập viện kiểm tra, mới phát hiện ra là bệnh ung thư gan lại tái phát, đã đến giai đoạn cuối rồi.
Tôi chết điếng người, ngồi phịch xuống đất, hai tay túm chặt cái ví da, miếng kim loại đính trên đó đâm vào thịt mà cũng không hề hay biết. Tôi không thể nào tin được, rõ ràng là lần trước đã kéo ông ấy trở về được từ cái chết, sao bây giờ tử thần lại muốn quay lại đòi mạng sống của ông? Không thể nào tin được, chỉ một khối u mơ hồ nào đó mà cũng có thể gây chết người.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi giống như trở lại là một đứa trẻ ba tuổi, làm chuyện gì đó sai mà không biết nói sao với người lớn. Một mình đứng trong nhà, khóc lóc như mưa.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng bố, mẹ sẽ sống đến bảy mươi, tám mươi tuổi, nhìn thấy cảnh tôi kết hôn, sinh con đẻ cái rồi mới nhắm mắt xuôi tay.
Bác sĩ đã quen với loại tình huống này rồi, vỗ vỗ vai an ủi tôi: “Sau này sẽ còn vất vả nhiều nữa, cho nên phải lấy lại tinh thần ngay từ bây giờ đi”.
Không thể cứ đau khổ mãi như vậy được tôi bèn đứng dậy đi ra ngoài. Hít một hơi thật sâu, đem nước mắt nuốt ngược vào trong lòng.
Nhưng mà vừa ra ngoài, thấy gương mặt khẩn trương, lo lắng của mẹ tôi, lớp mặt nạ mạnh mẽ đó bỗng dưng vỡ vụn.
Mẹ tôi hiểu ra ngay, nắm lấy tay tôi hỏi: “Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”.
Tôi chỉ biết an ủi bà: “Không sao đâu, còn có con mà. Con sẽ lo liệu được”.
Bố tôi nhập viện ngay lập tức để điều trị. Chúng tôi không nói với ông ấy tình hình thực tế, nhưng tôi nghĩ bố tôi cũng đã đoán được tám phần., nếu không với cái tính sợ thầy thuốc với hay giấu bệnh của mình ông ấy sẽ nhất quyết không chịu nằm viện đâu.
Tôi đến ngân hàng, rút toàn bộ tiền tiết kiệm ra, chuyển bố tôi đến phòng điều trị tư nhân. Mấy năm nay đi theo Thái Nhiên, tôi cũng thành một tiểu phú bà. Nhưng cái chúng tôi thiếu bây giờ không phải tiền mà là sức khỏe.
Bố tôi làm xong hóa trị, đi ra ngoài, gương mặt trắng bệch. Tôi dìu bố trở về, ông ấy nôn lên người tôi. Y tá cùng mẹ tôi vội vàng đỡ ông ấy về phòng bệnh. Lúc tôi lau chùi sạch sẽ rồi trở về thì bố đã ngủ rồi.
Người ta gắn một cái ống dẫn trên tay bố tôi để chuyền nước, ông nằm đó yên lặng ngủ, gượng mặt không một chút biểu cảm. Tôi bỗng nhiên buồn bã vô cùng. Nhìn người thân của mình phải chờ chết, cảm giác đó đau đớn đến nhường nào.
Trước kia Thái Tu Viễn cũng đã mất vì căn bệnh này. Khi ấy Thái Nhiên vẫn còn là một đứa trẻ, nhìn thấy bố mình nằm ở trên giường cứ từ từ mà chết đi, thì còn đau khổ đến mức nào nhỉ?
Đột nhiên tôi muốn tìm cậu ta, hỏi một chút. Hỏi cậu ta lúc trước có bàng hoàng giống tôi bây giờ không? Có nôn nóng như vậy không? Hỏi cậu ta khi đó có ngồi khóc một mình không?
Tôi đương nhiên là phải chuyển về nhà ở để còn sắp xếp mọi chuyện, mẹ tôi chỉ cần nấu ăn thôi là tốt rồi. Nhưng lúc nào bà ấy cũng khóc, tôi không ngừng khuyên nhủ bà ấy đến mức miệng lưỡi đều khô cạn cả. Bố tôi lại rất trầm mặc, nếu không nói chuyện với ông ấy thì cũng chẳng buồn mở miệng.
Tôi nghe những lời nói đó, cực kì vui vẻ, chỉ cảm thấy nỗi buồn trong lòng dường như đã tiêu tan trong nháy mắt. Tiếng pháo hoa ồn ào bên tai bỗng nhiên biến mất, tôi có thể nghe rõ được giọng nói nhẹ nhàng của mình: “Chắc cậu cũng rất nhớ người thân của mình”.
Cậu ta hiểu được ý tứ của tôi, im lặng một lúc, nói: “Ông ấy bị bệnh vào trước đêm giao thừa, lúc đó nhà em thực sự rất túng quẫn, bữa ăn đón năm mới đơn giản chỉ là một nồi lẩu”.
“Có hơi nóng cũng rất tốt”.
“Bây giờ em đã có thể đưa mẹ em quán ăn bữa cơm tối với những món ăn Trung Quốc cao cấp nhất, quản lí thấy em có khi còn chạy lại xin chữ kí”.
‘Tôi lại khơi gợi ra những kỉ niệm buồn của cậu rồi”.
“Chỉ là em hơi xúc động thôi. Đi xa như thế cũng không hy vọng là có người sẽ nhận ra em”.
“Bây giờ cậu cũng rất nổi tiếng mà”.
“Chỉ là rất nhớ chị”.
“Tôi lúc nào mà không thể cùng cậu chia sẻ niềm vui lúc thành công?”, tôi nói: “Nhớ kĩ, bộ phim “Pháo hoa” sắp sửa công chiếu, cậu có thể trực tiếp bay đến gặp Trương Mạn Quân”.
Cậu ta đồng ý, sau đó nói tôi bảo trọng rồi gác máy.
Mùng ba, Thái Bình với Thái An đến nhà tôi chúc Tết. Hai người này mặc chiếc áo khoác
bông kiểu xưa, tay mang một túi lớn miệng lưỡi ngọt ngào vô cùng, những câu chúc Tết hay đều bị bọn họ nói hết.
Thái An tùy tiện nhìn, hỏi: “Bác Mộc sắc mặt không được tốt cho lắm, có phải là cảm thấy không được thoải mái không?”.
Tôi nhất thời sững người. Không ngờ bố tôi lại cười ha ha nói: “Tết mà, chỉ là uống nhiều hơn bình thường chút thôi”.
Chò bọn họ đi rồi, bố quay sang hỏi tôi: “Sắc mặt bố không được tốt thật à?”.
“Thằng nhóc Thái An kia nói hươu nói vượn”, tôi chỉ tay lên trời thề: “Sắc mặt của bố rất bình thường”.
Tôi giải thích cho bố, nói bố nhìn vẫn khỏe lắm, bố tôi lại không tin.