Tình Yêu Của Sao

Chương 23 :

Ngày đăng: 09:39 18/04/20


edit: Trà Vô Vị



beta: Hạo Nguyệt



Mẹ đang ở phòng bệnh chờ chúng tôi, nhìn thấy Thái Nhiên dìu bố tôi vào, cảm động lắm.



“Bác đã nói rồi, trong nhà mà không có người khỏe mạnh thì chẳng làm được việc gì đâu”.



“Bác gái lại khách sáo rồi”.



“Hôm nay bác làm món vịt hầm bát bảo, ở lại ăn chung đi”.



Tôi thay Thái Nhiên từ chối, nói: “Mẹ, Thái Nhiên lát nữa còn có việc, không nên cản trở cậu ta”.



Thái Nhiên khịt khịt mũi, xem ra là muốn ở lại ăn thật, nhưng nể sợ uy danh của tôi mới không dám đồng ý. Cậu ta ủy khuất nhìn tôi, trông bộ dạng đáng thương như một con cún nhỏ không được chủ cho ăn thịt và xương. Lúc trước cậu ta chiếm được cảm tình của tôi cũng là nhờ vào cái tính tình trẻ con này. Phàm là con gái thì ít ai có thể chống cự được nó.



Chúng tôi đi đến cửa sổ cuối hang lang nói chuyện. Tôi nói với cậu ta: “Tôi biết hết mọi chuyện rồi”.



Cậu ta cúi đầu: “Em cũng vì chuyện này nên mới đến tìm chị”.



Lòng tôi chợt lạnh, nhẹ giọng hỏi: “Bên trong có hiểu lầm gì đó, đúng không?”.



Cậu ta gật đầu: “Trương Mạn Quân đưa em cùng Diệc Mẫn đi ăn cơm với mấy nhà sản xuất phim, lúc đó Diệc Mẫn có uống một chút rượu. Bọn em …”.



Cổ họng tôi nghẹn lại.



“Cô ấy … chủ động ôm em”, cậu ta lắp bắp nói: “Tất nhiên là em có đẩy cô ấy ra! Em nói em không thể nào làm vậy được. Sau đó, cô ấy khóc. Cô ấy thực sự là đã uống rất nhiều … Uhm … Cô ấy đáng thương lắm”.



Tôi im lặng, im lặng hồi lâu, sau đó mới nói: “Tôi phải liên lạc ngay với người quản lí của Dương Diệc Mẫn”.



“Chị định sẽ làm gì?”.



“Cậu nghĩ lai đi, nếu chúng ta nói chuyện đó là hiểu lầm, các phóng viên liệu có tin không?”.



Di động trong túi tôi bỗng nhiên reo lên. Tôi đành phải bấm máy nghe, nghe xong liền tắt máy, tháo pin ra.



“Giỏi lắm!”, tôi nắm chặt pin điện thoại trong tay: “Dương Diệc Mẫn vừa gặp phóng viên, nói hai người đang yêu nhau”.



Thái Nhiên trố mắt nhìn tôi.



Tôi khoát tay: “Đừng nhìn tôi với cái vẻ mặt đó. Bất quá bây giờ tôi tin là cậu vô tội rồi. Dương Diệc Mẫn đúng là con hồ ly tinh, chuyện này là cô ta cố tình gây ra. Cô ta là người mới, cần phải có chỗ đứng, cô ta là con gái, cô ta cần có sự trong sạch”.



“Nhưng em với cô ấy không có gì cả”, Thái Nhiên gào lên.



“Thế thì sao? Cô ta đã chớp được thời cơ trước cậu rồi. Bây giờ mọi chuyện đều đã được an bài. Cậu không có khả năng chạy ra ngoài đường nói tôi và cô ấy chỉ là bạn”.



“Trời ơi!”, cậu ta ôm đầu.



Tôi nhìn cậu ta: “Bây giờ cậu chỉ có thề kiên nhẫn, chờ một thời gian nữa tìm một cơ hội nào đó nói mối quan hệ này không còn nữa”.



“Chẳng trách người ta vẫn bảo, phải cẩn thận với mấy người diễn viên, ngoài đời thật cũng phải diễn trò. Thật thật giả giả chẳng thể nào phân biệt được”.



“ Cố chờ cho đến khi cậu bảy mươi tuổi, ngồi viết lại hồi kí là có thể đem hết sự thật ra nói, tựa đề là “ Dương Diệc Mẫn và tôi – chuyện xưa cần làm rõ”. Có trời mới biết lúc đó độc giả còn ai biết Dương Diệc Mẫn, còn ai nhớ Thái Nhiên là người nào nữa hay không?”.



Việc đó trở thành đề tài bàn tán HOT nhất trong tuần, ngay cả y tá trong bệnh viện cũng tham gia tranh luận, có người còn tới hỏi tôi.




“Cô ấy đang ở Pháp”.



“Cần phải có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho thằng bé”.



“Bà ấy đến tối là phải về. May mà có cô”.



“Tiền thì lúc nào kiếm mà chẳng được, để thằng bé ở nhà một mình rất không an toàn”.



“Đúng! Đúng”.



Tôi nhịn không được, hỏi đùa: “Bạn bè của anh đâu hết rồi?”.



Anh ta cười mỉa: “Đại khái là đều có cuộc sống riêng lúc về đêm cả rồi, muốn tìm một người rảnh rỗi cũng khó”.



Tôi mệt mỏi ngồi xuống dãy ghế trong bệnh viện, thay mặt bố mẹ thằng bé chờ nó giải phẫu xong. Trời bây giờ cũng khá ấm áp nhưng vẫn còn lạnh khi về đêm. Người tôi ướt đẫm mồ hôi, giờ ngồi yên được một chút, dần dần thấy lạnh, lại bắt đầu ho khan.



Bố tôi ở bệnh viện cũng đã được mấy tháng rồi, tôi đã quen với không khí yên lặng đầy thần bí của bệnh viện lúc nửa đêm. Tiếng bước chân của y tá rất khẽ, từng tiếng vang ngẫu nhiên phát ra từ sự va đập của mấy cái chai, lọ. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng ho của những người bệnh vọng ra, đôi lúc lại là tiếng khóc chào đời của một đứa bé mới sinh.



Tôi gục đầu xuống rồi mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn thấy một tia nắng mặt trời.



Trời đã sáng rồi sao?



Lúc này tôi mới phát hiện ra là mình đang nằm trên giường bệnh, cách vách là công tử nhà họ Trang.



Thằng bé kia đã sớm tỉnh dậy, chỉ là dương như thuốc tê hết công hiệu nên miệng vết thương phát đau, gương mặt cậu ta tràn đầy đau đớn.



Tôi bước sáng giường cậu ta hỏi: “Em có đau lắm không? Có cần chị gọi y tá đến tiêm một liều thuốc giảm đau không?”.



Cậu ta mạnh miệng nói: “Một chút cũng không đau”.



Tôi cười. Lông mi của thằng bé rất giống với bố mình.



Thằng bé hỏi tôi: “Dì là người đưa tôi tới bệnh viện à? Dì là bạn gái của bố tôi ư?”.



Tôi nói: “Chị chỉ là người quen của bố em thôi”.



Trang Phác Viên đẩy cửa vào, vui vẻ nói: “Cô tỉnh rồi à?”.



“Trang tiên sinh về lúc nào vậy?”.



“Chạy ô – tô đến đây chỉ mất ba giờ, tôi đến từ rất sớm, thấy cô đang ngủ ở hành lang, tôi ôm cô vào phòng bệnh nằm, cô cũng chẳng biết”.



Tôi ngượng ngùng, mặt hơi đỏ.



“Mới mấy tháng không gặp. Sao cô gầy đi nhiều vậy?”.



“Gần đây ai gặp tôi cũng đều nói như vậy”.



“Lúc nãy cô đang ngủ, có điện thoại gọi đến, nói là tìm cô. Tôi sợ làm phiền cô ngủ nên tắt di động luôn. Có vấn đề gì lớn không?”.



Tôi lôi điện thoại ra, thấy toàn là Thái Nhiên, liền nhấn nút gọi lại.



Chuông vừa reo lên một tiếng đã có người nhấc máy, Thái Nhiên lo lắng nói: “Chị đang ở đâu? Tình hình của bố chị không hay rồi. Mau đến xem sao đi”.