Tình Yêu Của Sao
Chương 36 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, một chút cảm xúc cũng chẳng còn. Giống như là bị đâm cho một nhát lúc đầu thì không sao nhưng dần dần sẽ hoảng sợ và đau đớn khi thấy da thịt bị rách, máu tươi chảy ra rộ rõ xuơng cốt.
Tôi cứ ngẩn ngơ, thẫn thờ cả buổi.
“….”, mẹ đẩy đẩy tôi “….”.
“Sao?”, tôi nhìn bà một cách mờ mịt.
“Thái Bình gọi!”, mẹ đưa máy cho tôi nghe, vẻ mặt đầy thương hại, chỉ sợ là mẹ đã biết được bảy, tám phần.
Tôi nhận điện thoại, hắng giọng nhẹ một cái.
Thái Bình hình như rất vui: “Chị Liên, ngày mai rảnh không đến nhà em ăn một bữa cơm?”.
Tôi thản nhiên nói: “Không có chuyện gì sao dám đến ăn?”.
Thái Bình cười khúc khích: “Có chuyện đấy chị à. Là Thái An, anh ấy đính hôn”.
“Cậu ta? Với ai?”, tôi lúc này mới tỉnh ra, cậu ta cũng không còn nhỏ nhít gì nữa, cũng đã đến tuổi cưới xin rồi.
“Ai da, là Tống Gia Trữ chứ còn ai vào đây nữa. Mấy năm nay anh ấy chỉ yêu có một người là chị ấy thôi mà!”, Thái Bình cười tôi trí nhớ kém.
Đúng, mấy năm nay cũng chỉ yêu có một người.
“Đúng rồi, Gia Trữ có chuyện nhờ em nói với chị. Lãnh đạo đài truyền hình tính cho chị ấy làm MC của một chương trình talk show mới có tên là “Vươn tới ngôi sao”. Chị ấy hy vọng được phỏng vấn anh Thái Nhiên đầu tiên!”.
Tôi nói: “Chuyện này phải hỏi anh trai em mới hợp lí, đi hay không là do anh em quyết định cả mà!”.
Mẹ đi vào hỏi tôi: “Hôm nay con có ăn cơm không?”.
Tôi phục mẹ tôi sát đất, mẹ sống trên đời nhiều năm như vậy, trải qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi của cuộc đời đã dần trở nên bình thản. Tôi nằm bẹp dí trên giường: “Dạ, con không muốn ăn cái gì hết, nhưng mà mẹ cũng có thể nấu ăn rồi bỏ sẵn vào lò vi sóng. Nửa đêm nếu đói con sẽ ăn!”.
Mẹ tôi đắc ý cười: “Con còn người dự bị mà”.
Con gái mẹ làm gì có người yêu dự bị nào, con gái mẹ là một bà cô già ngu ngốc.
Tôi nằm trên giường. Tôi suy nghĩ, có lẽ tôi không nên vì chuyện đó mà suy nghĩ nhiều, tôi phải tuyệt đối tin tưởng Thái Nhiên. Thấy mấy cô gái nước ngoài theo đuổi Thái Nhiên là hiểu lầm ngay bọn họ đang quen nhau, rồi làm ầm lên thì thật sự rất mù quáng. Người sai sẽ là tôi.
Tôi lại nghĩ, lỡ như anh ấy thực sự ở sau lưng tôi trêu hoa ghẹo nguyệt thì tôi biết phải làm sao?
Chưa rõ mọi chuyện đã làm ầm lên hay nên âm thầm theo dõi thêm một thời gian nữa?
Có lẽ tôi không nên cự tuyệt Kiều Mẫn Bạch sớm như vậy, thời điểm này anh ta có thể phát huy công dụng được đây.
Mẹ tôi bỗng nhiên đẩy cửa phòng vào: “Mẹ ngủ đây. Không nấu nướng gì đâu, đói bụng thì tự lo con nhé!”.
“Hừm!!”, tôi hừ lạnh.
“Em đừng như vậy!”, anh ấy nói một cách nghiêm túc: “Sao em có thể tin anh thực sự đi trăng hoa bên ngoài chứ? Anh đã thề trước bài vị của bố, cả đời này sẽ đối xử tốt với em. Em nhìn xem, anh vừa xuống sân bay đã tới đây tìm em rồi.”.
Đến bây giờ tôi mới thực sự thả lỏng cơ thể, thở dài một hơi.
Thái Nhiên cầu xin tôi: “Đừng giận nữa. Mau cho anh vào nhà đi. Đứng ngoài đây nói chuyện kì lắm!”.
“Anh từ đâu đến thì về đó đi!”, tôi giương cung bạt kiếm đuổi khách.
“Em nói gì vậy? Có người thấy được hình của em là anh giới thiệu ngay em là vị hôn thê của mình!”, anh ấy lại nói: “Mai mốt có phóng viên theo hỏi anh, em phải chịu trách nhiệm với anh đó!”.
Tôi lại ngang bướng nói: “Ngủ nhiều nên quên hết rồi!”.
“Mộc Liên!”, Thái Nhiên gọi tên tôi.
Tôi đóng cửa lại cái rầm.
Mẹ tôi lúc này mới từ WC đi ra: “Ai thế? Mới sáng ra mà đã…”.
“Nhân viên tiếp thị đó mà!”, tôi nói: “Phiền chết đi được, không nên mua hàng từ họ. Mẹ cũng đừng ra mở cửa nhé!”.
Mẹ tôi bỗng nhiên nở một nụ cười.
Tôi cũng cười, đi đến cửa sổ phòng khách sát đất liền, kéo rèm ra.
Trời vẫn còn sớm, có thể nhìn thấy ánh trăng trong suốt trên bầu trời trong xanh kia. Đèn đường vẫn chưa tắt, một lớp sương mù phủ quanh thành phố, tất cả đều mờ ảo, rất khó để nhìn và cảm nhận được mọi thứ.
Chỉ là ở phía đông, trên bầu trời có duy nhất một ngôi sao vẫn còn tỏa sáng, mong manh nhưng rạng rỡ.
Tôi thì thầm, là thơ của ai vậy nhỉ?
“Con nguyện bầu trời mãi không mây
Để nhìn mọi thứ ở trên cao…
Trên trời kia có ngôi sao mãi không đổi.
Ngôi sao lớn đó chính là anh.
Chỉ mong cho anh vì em mà tỏa sáng,
Để em có thể nhìn rõ màn đêm.
Mong thấy tình yêu rõ ràng hơn một chút…”.
Hết