Tình Yêu Của Sao
Chương 8 :
Ngày đăng: 09:39 18/04/20
edit: Trà Vô Vị
beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết
Trương Mạn Quân chỉ bị cảm mạo, không thể chết được. Tuy rằng ngày hôm trước còn đem con nhầm lẫn thành cha, nhưng hôm nay đã hùng hùng hổ hổ xuất hiện ở trường quay, mắng mấy diễn viên đang đùa giỡn một trận xối xả.
Cô ấy đứng lên, không phải là vì không thể gục ngã mà là không thể không đứng lên. Được cuộc sống tôi luyện cho đến tận bây giờ, não cùng với các dây thần kinh đều đã có một trật tự nhất định, đến đúng thời điểm là chúng tự nhiên lại thôi thúc các hoạt động, thân bất do kỷ…
Một người con gái, tự tạo cho mình cái vỏ bọc cứng rắn, chẳng qua là vì nó có thể bảo vệ cho tâm hồn của mình. Trương Mạn Quân là một người như vậy, vì tưởng niệm một tình yêu trong quá khứ mà mãi không chịu kết hôn. Bây giờ thì người lại như tuyết trước cửa (cành liễu trước gió), có ai quan tâm một chút đến cô ấy đâu.
Thế gian chỉ toàn những kẻ cô độc.
Tôi với cô ấy cũng dần thân nhau, rảnh rỗi chút lại cùng nhau ở chung một chỗ, tán gẫu chút chuyện của đàn bà con gái. Tính cách của chúng tôi thực sự là rất hợp nhau. Cô ấy lớn hơn tôi rất nhiều, nhưng cuộc sống vẫn có chút mơ hồ, cần một người quan tâm, chiếu cố, chính điều đó lại càng kéo gần khoảng cách tuổi tác của chúng tôi.
Lúc đó, Thái Nhiên sẽ lẳng lặng ngồi ở phía sau chúng tôi, chăm chú lắng nghe. Giờ giải lao vừa hết, Trương Mạn Quân liền đứng lên ngay lập tức, quay sang phía người đang ngồi ngẩn ngơ là Thái Nhiên, vẫy vẫy gọi, nói: “Đứng lên, nhanh đi làm thôi!”.
Cậu ta giống như con chó nhỏ, bị huấn luyện viên dắt đi mất.
Trương Mạn Quân đúng là có ý định bồi dưỡng cho Thái Nhiên, đây thực sự là một chuyện không thể tốt hơn. Cô ấy dạy cậu ta rất nhiều thứ, chỉ cho cậu ta cách diễn xuất, đi đâu cũng mang theo Thái Nhiên, giới thiệu cậu ta cho bạn bè của cô ấy nào là đạo diễn, nhà sản xuất phim, diễn viên nổi tiếng… Thái Nhiên đẹp trai như vậy, lại biết khiếm tốn, ngại ngùng, cộng thêm cái miệng dẻo quẹo nên đi đâu ai cũng quý. Từ bé cậu ta đã hiểu rõ được cái vòng danh lợi luẩn quẩn, nó thay đổi rất nhanh, có sự trưởng thành mà những người cùng trang lứa khác không có được, nên cũng được các bậc tiền bối trong nghề yêu thích.
Các bậc tiền bối xem xét Thái Nhiên một hồi, vỗ vỗ vai của cậu ta, nói: “Cậu so với bố mình ngày trước nhìn còn đẹp trai hơn. Thằng nhóc này, cố gắng nhé, cố giữ hình tượng của mình cho tốt vào, ráng theo đuổi sự nghiệp diễn xuất, đem ước mơ mà bố cậu chưa đạt được hoàn thành đi nhé”.
Tôi thực sự cảm kích Thái Tu Viễn, ông ta mất sớm, khiến đứa con của mình phải trải qua những ngày khổ cực nhưng chính điều đó cũng đã giúp cậu ta có được một ý chí, nghị lực mạnh mẽ, nó chính là thứ tài sản vô giá.
Một ngày nọ, chúng tôi đi dự tiệc. Nữ chủ nhân của bữa tiệc uống hơi nhiều, lảo đảo đi về phía bên này, giữ chặt cậu ta, hôn một cái. Lúc đó tôi đang bận chào hỏi một vị tiền bối, cách cậu ta cả mấy chục thước, nước xa không cứu được lửa gần, đành trơ mắt nhìn cậu ta bị phi lễ trước mặt mọi người.
Mấy vị khách quý có mặt ở đó cười vang, nữ chủ nhân xinh đẹp thấy Thái Nhiên ngại ngùng như vậy, lại lớn tiếng chọc ghẹo cậu ta: “Tối nay tôi ở trong phòng chờ cậu nhé”. Nói xong lại quay đầu về phía tôi, gọi: “Mộc tiểu thư, tôi bao cậu ta không thành vấn đề chứ?”.
Tôi cười đến thắt lưng cũng không thẳng lên nổi: “Cô cứ nhớ chuyển khoản cho tôi thì sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Thái Nhiên kêu to: “Chị Dương Mi đừng chọc em nữa. Mộc Liên, chị dám hại em”.
Mọi người lại được một trận cười to. Sư huynh vỗ vỗ bả vai của tôi, nói: “Thằng nhóc kia là em mang đến hả? Tiền đồ rất sáng lạn đó nha”.
Mấy cô bé hưng phấn nhảy cẫng lên, ríu rít như chim: “Em rất thích vai diễn của anh, em chưa từng gặp qua người nào vừa nặng tình nặng nghĩa mà lại còn đẹp trai như anh”.
“Cảm ơn”, Thái Nhiên cúi đầu, ngại ngùng cười.
Mấy cô bé lại kích động, đôi mắt long lanh, trông mong hỏi: “Bọn em có thể chụp chung với anh một tấm ảnh được không?”.
Thái Nhiên chỉ chỉ tôi: “Phải hỏi người quản lí của anh đã”.
Tôi nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của bọn họ, nghĩ lại mình của ngày xưa. Lúc đó chạy theo thần tượng cũng không thua kém gì bọn họ bây giờ, cũng có đau khổ mỗi khi cầm cuốn tạp chí mà nhìn thấy hình của họ, cũng chạy khắp các con phố lớn ngõ nhỏ lùng sục mua hình với đĩa, sau đó lại có hàng ngàn, hàng vạn những giấc mơ, mơ có một ngày mình được gặp anh ấy, mình sẽ biểu hiện như thế nào, sẽ nói gì. Anh ấy chắc sẽ không cười nhạo mình.
Cuối cùng ngày ấy cũng đã đến, anh ấy đứng cách tôi chỉ khoảng 50cm thôi, tôi vội vàng chạy theo, nhân viên an ninh không biết từ đâu vọt ra, ngăn tôi lại còn anh ta thì biến mất tăm. Cũng không thèm liếc nhìn tôi lấy một lần.
Tôi nói: “Đưa máy ảnh đây, tôi chụp cho”.
Bọn họ vỗ tay hoan hô, vọt đến bên người của Thái Nhiên, xung quanh cậu ta, chật như nêm cối.
Tôi hào phóng, chụp cho bọn họ cả năm, sáu tấm ảnh. Mấy cô bé vui mừng khôn xiết, ngọt ngào gọi tôi là chị Mộc Liên.
Thái Nhiên nói: “Chị ăn mặc như vậy nhìn rất chất nha, hay là mượn máy ảnh của bọn họ, nhờ bọn họ chụp giùm em với chị một tấm đi”.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười: “Cậu dám chọc tôi à”.
“Không sợ! Không sợ!”, cậu ta cười hì hì ôm lấy tôi, một tay choàng lên cổ của Thẩm Sướng, cầm mấy ảnh nói với mấy nữ sinh: “Nhanh lên, chụp ngay bây giờ đi”.
Mấy cô bé vội vàng nhấn nút chụp.
Nhưng mà tấm ảnh chụp lần đó, tôi cũng không có nhìn đến. Tết Nguyên Đán năm đó qua đi không lâu thì tôi và Thái Nhiên dọn nhà, chúng tôi dọn đến ngôi nhà lớn hơn và đẹp hơn. Tất cả mọi thứ ở đây, cả lần vui đùa trong tuyết cùng với tấm ảnh chụp, đều trở thành một mảng kí ức.
Rất nhiều năm sau, khi người kia lên ngôi ảnh đế, thời điểm tin tức ở nước Pháp truyền đến, tôi đọc được một bài báo ở trên mạng thấy lại tấm ảnh chụp này với tiêu đề thật to: “Hình ảnh các fan giữ lại được cách đây bảy năm của ảnh đế”.
Lúc chụp tấm ảnh này, cậu ta thực sự nhìn rất đẹp trai, cả người toát lên một vẻ đơn thuần, cùng với nét thanh xuân vốn có của tuổi trẻ. Lúc đó, tôi cũng còn trẻ, mặc một bộ quần áo không hề phù hợp tẹo nào, dáng người nho nhỏ, được cậu ta ôm vào lòng, toét miệng cười. Thẩm Sướng, lúc đó còn gọi là trợ lí Thẩm Sướng, vẫn là một người tuy to xác nhưng ngây thơ.
Tôi lưu bức ảnh này lại, sau đó nhắm mắt. Trong phút chốc, lại nghe được tiếng bước chân đang đạp lên tuyết, sàn sạt, sàn sạt, rất nhanh, những niềm vui của tuổi trẻ dần dần trôi xa.