Tình Yêu Đan Xen Thời Gian
Chương 10 :
Ngày đăng: 06:14 22/04/20
.
.
Nguồn : Lạc Thủy Điện
Yêu Tinh Các
.
Mùa thu là mùa săn thú tốt nhất.
.
Thạch Vô Kỵ dẫn toàn bộ gia đinh trong Ngạo Long bảo đi lên núi, chỉ chừa lại một ít đội thủ hộ Ngạo Long bảo. Loại săn bắn quy mô lớn này là vì làm ấm người cho chuyến xuôi Nam ba ngày sau.
.
Đương nhiên Huyễn Nhi không biết chuyện này, bởi vì hôm nay không có việc gì khiến nàng phân tâm cho nên toàn bộ triệu chứng nôn oẹ xuất hiện, ngủ thẳng đến khi trượng phu xuất môn cũng không biết, mặt trời lên cao vẫn còn nằm ở trên giường hấp hối, nghĩ đến chính mình còn phải chịu đựng đau khổ tám tháng thì chân mềm nhũn ra. Hơn nữa nghĩ đến bụng của mình biến thành hình dạng quả cầu sẽ kinh khủng đến bực nào lại hoảng sợ không thôi! Chưa từng thấy qua phụ nữ nào mang thai được cho là đẹp cả. Vui sướng là có thể vì người trong lòng sinh con dưỡng cái, vạt áo dần dần rộng ra cuối cùng vẫn không hối hận là một loại lý tưởng thỏa mãn cùng không oán. Nhưng dựa vào sự thật là nói, sinh con không đẹp như thế, bụng lớn, tóc sẽ khô vàng, làn da sẽ nhăn nhíu, hàm răng sẽ tổn hại, quan trọng nhất là dáng người sẽ biến dạng, bao nhiêu thê tử bởi vì dáng người biến dạng mà thành hạ đường phụ? Tô Huyễn Nhi chỉ cầu khối thân thể thuộc loại đoan trang trời sinh này sẽ giống như Ngọc nương, sinh con xong mà dáng người vẫn giống như nữ tử…
.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ thì người hầu Tiểu Phỉ gõ cửa tiến vào.
.
“Thiếu phu nhân.”
.
“Chuyện gì?” Nàng mở mắt ra.
.
Tiểu Phỉ có phần muốn nói lại thôi, chậm chạp nói:
.
“Có người kiên trì muốn gặp ngài đấy! Lãnh tổng quản đuổi không được bọn họ.”
.
“Là ai?” Ở phương Bắc nàng không có quen biết ai nha.
.
“Là thiếu gia Mã Thăng Văn của Mã gia và danh kỹ Mã Tiên Mai. Lãnh tổng quản không để cho bọn họ gặp ngài, nhưng bọn họ vô lại không chịu đi đã nửa canh giờ, cho nên nô tì mới tự làm chủ đến nói với ngài.” Tiểu Phỉ đối với Thiếu phu nhân nhanh mồm nhanh miệng này bội phục sát đất, càng hy vọng Thiếu phu nhân có thể đuổi Mã Tiên Mai luôn tự cho mình đã ổn thỏa nhị phòng của Thạch gia.
.
Ba chữ Mã Tiên Mai này thật sự là như sấm bên tai! Nàng biết nhân vật số một này, nhưng vì chưa có ý định đối mặt lại có phần quên đi. Lúc này vô cùng hào phóng đến thăm, đích thị là nghe ngóng được toàn bộ nam nhân không có ở nhà nên cố ý vội vàng tới tìm nàng ra oai phủ đầu.
.
“Không làm nghề nghiệp của nàng cho thật tốt, tiến dần từng bước đến đây làm gì? Mà Mã Thăng Văn kia… không phải đại sắc quỷ phòng chữ Thiên ở phương Bắc sao? Để Vô Giới thấy khẳng định đánh chết hắn, được rồi! Ta đi gặp hai nhân vật vang dội này, Tiểu Phỉ, giúp ta chải đầu thay quần áo.”
.
“Dạ.”
.
Thật là đúng lúc, vừa vặn có chuyện làm, toàn thân không được khoẻ tiêu tan hơn phân nửa.
.
.
Dựa theo Vương đại nương lắm mồm thuật lại chung quanh thì: Tô Huyễn Nhi là một ngọc nhân nhi từ nước tạo thành, nhỏ xinh nhu nhược, ta thấy còn thương, da thịt giống như tuyết ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, lại xinh đẹp hơn Thạch Vô Hà một bậc; giọng nói như hoàng anh xuất cốc, từng chữ từng chữ thanh thúy êm dịu lại xuất khẩu thành thơ. Nữ nhân có thể so sánh với Thạch Vô Hà xinh đẹp quả thực tưởng tượng không ra, Thạch Vô Hà là đại mỹ nữ đệ nhất được phương Bắc công nhận, làm sao có thể có người so sánh với nàng càng đẹp hơn? Trải qua lời nói ngày hôm qua của Vương đại nương, tâm của Mã Thăng Văn liền ngứa ngáy khó chịu. Chạm không được, nhìn xem một chút cũng tốt nha! Đúng lúc hôm nay ba huynh đệ Thạch gia, Lãnh Cương đều không ở đây, hôm nay không đến thì đợi đến bao giờ? Tìm đến Mã Tiên Mai thị uy, nghĩ kế, sau này Thạch Vô Kỵ muốn tính nợ cũng sẽ tìm đến Mã Tiên Mai. Nhưng Lãnh Tự Dương mặc dù không đến mức đuổi bọn họ đi, nhưng cũng không chịu để Thạch phu nhân đi ra gặp bọn họ, Mã Thăng Văn nóng vội không thôi.
.
Mã Tiên Mai là một đại mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp, dáng người đầy đặn làm cho người khác thèm nhỏ dãi, giỏi ca múa, là mỹ nhân thon cao ở phương Bắc. Chỉ là mỹ nhân phương Bắc Mã Thăng Văn trải qua nhiều rồi, cũng đã thấy phiền, một lòng cột ở trên người mỹ nhân phương Nam, Tô Huyễn Nhi kia khiến cho hắn chỉ nghe kỳ danh liền thần hồn điên đảo, chiếm hết trái tim của hắn. Đáng tiếc không cưới được Thạch Vô Hà, mà Lãnh Cương thì hắn lại không chọc nổi, huynh đệ giang hồ nói cho hắn biết, Lãnh Cương là cao thủ tuyệt đỉnh xếp trong mười người có tiếng tăm trên giang hồ, người chọc phải hắn không có ai có thể sống sót, cho dù Thạch Vô Kỵ cũng không thể trêu vào, nhưng không thừa dịp hôm nay thì đợi đến bao giờ?
.
Mã Tiên Mai tựa hồ cũng ý định ỷ lại tới cùng.
.
Nàng có lý do tức giận nha! Vốn tưởng rằng có thể ổn thỏa vị trí nhị phòng, nào biết sau khi Thạch Vô Kỵ đi một chuyến Giang Nam trở về liền chẳng quan tâm tới nàng, không tới gặp nàng, chỉ để người tới đưa ngân phiếu một vạn lượng cho nàng, xem như cắt kết. Khiến nàng biến thành chuyện cười của đám tỷ muội. Cười nàng rốt cục trở thành hạ đường phụ, một lòng trông mong phất lên thành Phượng Hoàng, đối với nam nhân khác chẳng thèm ngó tới, hiện giờ hai đầu đều không1, cái gì cũng không có. Nàng thật muốn nhìn xem Tô Huyễn Nhi kia đến tột cùng có chỗ nào mạnh hơn nàng. (1: có thể hiểu là không thể làm nhị phòng mà cũng chả có nam nhân nào tìm nàng ta)
.
Sau cửa hông truyền đến một giọng nói dịu dàng trong vắt:
.
“Lãnh thúc, có người muốn gặp ta phải không?”
.
“Khách không mời mà đến.” Lãnh Tự Dương đỡ Huyễn Nhi tiến vào Tụ Hiền lâu.
.
Ngồi yên ở thủ tọa, trước tiên Huyễn Nhi đánh giá Mã Tiên Mai, nhân tiện nhìn Mã Thăng Văn ở một bên. Ánh mắt sắc mị, loè loẹt, chỉ kém không có chảy nước miếng tại chỗ mà thôi, Huyễn Nhi chán ghét không nhịn, lại nhìn về phía Mã Tiên Mai, vô cùng đẹp, tiền vốn toàn thân tốt không phản đối, sau này tuổi già sắc suy còn có thể đi làm một vú em (là làm nhũ mẫu á).
.
“Hai vị đặc biệt đến đây là có gì muốn làm sao?” Huyễn Nhi đánh vỡ yên lặng, để người hầu dâng trà.
.
Mã Thăng Văn hơi lặng người nói không ra lời, Mã Tiên Mai ‘hành văn gãy gọn2’ ‘lo việc nghĩa không thể chểnh mảng3’: “Làm sao thì không dám, hôm nay tiểu muội đặc biệt đến đây để chào hỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ quả nhiên danh bất hư truyền, dung mạo tuyệt tục, ngoại nhân miêu tả rất hàm xúc. Nghe đồn hiện nay tỷ tỷ đang có mang, khó tránh sẽ có chút không để ý đến tướng công, tiểu muội ta sẽ phục tứ tướng công thật tốt. Mong tỷ tỷ tác thành.” Sáo ngữ dối trá một đống lớn, rốt cuộc vẫn là nói ra mục đích chính yếu: muốn cùng Huyễn Nhi cộng sự một phu (cùng chung một chồng).
.
(2 : đi thẳng vào vấn đề
.
3: việc đáng làm thì phải làm)
.
Huyễn Nhi ảm đạm cười.
.
“Không làm phiền Mã cô nương lo lắng, Vô Kỵ có ta là đủ rồi, các hạ tự mình mang theo hoa thơm cỏ lạ, độc chiếm hoa khôi không ai không yêu thích, sao có thể để ngươi ủy khuất làm nhị phòng? Vậy cũng rất vũ nhục ngươi rồi! Huyễn Nhi không có tài nghệ song toàn như Mã cô nương, đành phải yên tĩnh lập gia đình làm thê cả đời. Mã cô nương trời sinh quang vinh, khiến các nam nhân khuynh đổ dưới váy, danh lợi song thu, vạn người ngưỡng mộ. Lập gia đình phải bỏ nghề làm canh thang, đáng tiếc đáng tiếc! Ngay cả ta cũng luyến tiếc thì huống chi là các nam nhân trong thiên hạ vì ngươi mà say mê.”
.
Không ngờ Tô Huyễn Nhi lại là nhân vật khó chơi như vậy, Mã Tiên Mai sửng sốt, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, giọng nói chuyển sang bén nhọn.
.
“Tướng công nhân phẩm ngang đường, làm sao có thể để một nữ tử bình thường như ngươi độc chiếm?”
.
Huyễn Nhi lạnh nhạt nói:
.
“Ta có nên độc chiếm hay không vẫn không thể tùy theo người giống như hạ đường phu như ngươi đến cửa hưng sư vấn tội! Còn có, trượng phu của người khác ngươi đừng có một tiếng tướng công hai tiếng tướng công.”
.
“Hai tháng. Vô Ngân, Vô Giới, Lãnh Cương cùng đi. Thời gian này, việc vặt trong nhà sẽ do Lãnh thúc xử lý.”
.
Mới nói xong, Huyễn Nhi biến sắc, lập tức đứng dậy đi đến trong phòng, dùng sức đóng sầm cửa lại chạy vào phòng trong.
.
Nàng không muốn hắn rời đi! Tại sao hắn có thể rời nhà lâu như vậy? Biết rõ tình hình thân thể của nàng hiện nay đang có thai, tốt xấu gì hắn cũng là phụ thân của cục cưng, tại sao có thể bỏ lại một mình nàng còn mình thì tùy tiện muốn đi nơi nào liền đi nơi đó? Biết rõ không nên buồn bực như vậy, nhưng mà, cho tới bây giờ nàng không nghĩ sẽ mang thai, đối mặt với khủng bố bụng càng ngày càng to lên. Nàng đã quen lồng ngực ấm áp bảo hộ nàng, cho nàng ấm áp cùng sức mạnh. Thậm chí hắn còn chưa nói ra ba chữ nàng mà mong đợi nhất… Chẳng lẽ là vọng tưởng? Nam nhân thời đại này chỉ biết tình ý ám truyền (âm thầm truyền đạt tình cảm), nói nhiều lời quả thực sẽ muốn mạng của bọn hắn!
.
Ngồi ở mép giường vỗ về bụng nhỏ đã lớn hai tháng nhưng vẫn bằng phẳng. Nghĩ đến hai tháng sau khi Vô Kỵ trở về tình huống sẽ như thế nào? Bụng to dáng người biến dạng sẽ xấu thành đức hạnh gì (cái này thường mang nghĩa xấu)? Chưa từng thấy người đẹp có bụng lồi, đến lúc đó sợ hắn sẽ ghét bỏ nàng! Nói như vậy, tốt nhất là hắn xuất môn thẳng đến khi hạ sinh hài tử xong hắn trở về là được rồi! Trời ạ! Tư tưởng gì đây! Nàng không muốn hắn đi. Lại không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng biến dạng của mình. Như thế nào mới phải đây hả?
.
“Huyễn Nhi.” Thạch Vô Kỵ đẩy cửa đi vào, ôm lấy nàng để nàng ngồi ở trên đầu gối của mình, ôm lên giường, nửa người dựa vào cột giường. “Không được tức giận, động thai khí sẽ không tốt! Nếu có thể ta sẽ mau chóng trở về.”
.
Kết quả nội tâm của Huyễn Nhi giao chiến, bản tính nghiệp dư thắng lợi, lời nói không trải qua đại não lập tức thốt ra:
.
“Chàng không cần trở về cũng được, sau khi hạ sinh xong hài tử trở về được không?”
.
Thạch Vô Kỵ trừng nàng.
.
“Mới vừa rồi còn tức giận thành như vậy, tại sao lúc này lại không muốn ta trở về? Đi chuyện Giang Nam đã quyết định không cho phép sửa đổi, chậm nhất hai tháng sau trở về cũng tuyệt đối không trì hoãn. Trong lòng nàng lại có tính toán gì sao? Chuyện sẽ làm thương tổn đến thân thể ta không cho phép.” Tâm tình của phụ nữ có thai phản phúc vô thường, cái này là Lãnh Cương đã nói qua, Thạch Vô Kỵ cũng cố gắng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Còn Huyễn Nhi trời sinh tính hiếu động, không an tĩnh được, chỉ cần mọi việc nàng làm chú ý thân thể, hắn đều thuận theo nàng. Nhìn thấy nàng cười, là thời khắc hắn cảm thấy hạnh phúc nhất.
.
Huyễn Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, đáng thương nói:
.
“Thiếp không muốn chàng nhìn thấy thân thể của thiếp căn ra thành bóng da lớn mà thôi!”
.
“Rốt cuộc vật nhỏ nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy hả? Nàng là thê tử của ta, mang thai sinh con vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, từ xưa đến nay có nữ nhân nào mà không trải qua một lần? Một nữ nhân không phải trước mang thai sau sinh hài tử sao? Cho rằng ta sẽ vì kiệt tác ta tạo thành mà ruồng bỏ nàng sao? Nàng có phần xem nhẹ chính mình, cũng xem Thạch Vô Kỵ ta rất nông cạn rồi!” Thạch Vô Kỵ thấp giọng trấn an.
.
Từ lúc có Huyễn Nhi, những nữ nhân khác ở trong mắt hắn sớm đã thành dung chi tục phấn5, không đáng giá để vào mắt. Mỗi ngày bận rộn làm xong công việc lúc nào cũng vội vã tìm kiếm dấu vết hương thơm của nàng. Nghe nàng nói chuyện, nhìn thấy nàng, ôm lấy nàng đã trở thành hưởng thụ thoải mái nhất của Thạch Vô Kỵ. Tình cảm sinh trưởng ngay trong lúc gặp nhau, mọc rể, trưởng thành ngọn nguồn sinh mệnh trong lòng hắn không thể nhổ, đừng nói ghét bỏ, ngay cả nhíu mày với nàng hắn cũng không nở.
.
(5 : dung: bình thường; chi: son; tục: đại chúng hoá, bình thường; phấn: hương phấn, đặc chỉ hoá trang dùng là bột phấn. Dung chi tục phấn: son bình thường, hương phấn bình thường. Mượn chỉ nữ tử đại chúng hoá, cũng làm nghĩa xấu, ý chỉ : nữ nhân chỉ hiểu được tô son điểm phấn, trang điểm làm dáng còn dung tục không chịu nổi, không có tu dưỡng, không có văn hóa.)
.
Huyễn Nhi có chút an tâm, nhưng vẫn có lo lắng.
.
“Nhưng mà, xấu như vậy, chàng sẽ chán ghét thiếp mà đi tìm nữ nhân khác. Thiếp không muốn cùng nữ nhân khác hưởng chung trượng phu của thiếp đâu.”
.
Hắn khẽ cười hôn lên mặt nàng.
.
“Ta đã nói rồi, có nàng, ta còn có khí lực tìm nữ nhân khác? Đánh giá ta quá cao rồi đấy?”
.
“Quá khiêm nhượng, Thạch đại hiệp, Thạch Đại đương gia, ngài là cao thủ võ công đấy, tinh lực mới không giống với người bình thường đâu, hơn mười ngày trước ở Tụ Hiền lâu thể hiện tài năng có thể đủ chứng minh.” Huyễn Nhi chớp mắt. “Được không? Sau khi sinh hài tử xong dạy võ công cho thiếp? Phi đao là được, đánh rất suất khí.” Nàng hưng trí bừng bừng.
.
Xem ra bản lĩnh quên chuyện của Huyễn Nhi cũng lớn. Trong lòng nổi lên một mục tiêu khác, chuyện lúc trước lập tức quên mất. Thạch Vô Kỵ đã thành thói quen, xoa xoa tóc của nàng.
.
“Đến lúc đó ta sẽ dạy nàng một ít võ công phòng thân, dù sao nghị lực của nàng hơn người. Thân thể tiếp tục khỏe mạnh một chút, ta mang nàng đến nông trường cỏ học cưỡi ngựa.”
.
Hai mắt Huyễn Nhi sáng trưng, dùng sức hôn Thạch Vô Kỵ một cái, kêu lên:
.
“Chàng đồng ý? Thật sự! Không phải chàng vẫn cho rằng nữ nhân phải có tam tòng tứ đức, cái gì mà ngồi như chuông, bất động đầu gối, đứng thẳng không lay động váy gì gì đó sao? Cái này không thể, cái kia cũng không thể, muốn thiếp ngoan ngoãn tuân thủ? Tại sao bây giờ tự mình phá lệ chứ?” Hay là nàng không nhận thức được quá trình thành công nhỉ?
.
“Bởi vì ta có một thê tử trái lại lễ giáo, trái lại truyền thống. Nàng tùy tâm sở dục, thích làm chuyện mình muốn, không bị hà khắc sẽ vui mừng. Mà ta phát hiện ta lại thích nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng. Đang ở phương Bắc, tình trạng lễ giáo ràng buộc không đến mức cố chấp đi vào quy tắc có sẵn. Những cái này nàng nên may mắn. Nông trường cỏ của chúng ta nhiều, nữ chủ nhân học cưỡi ngựa không tính là kinh thế hãi tục.” Hắn trìu mến nhìn nàng.
.
Nhìn nhau thật sâu một lúc lâu, Huyễn Nhi cúi đầu cởi vạt áo ra.
.
“Huyễn Nhi…” Ánh mắt Thạch Vô Kỵ trở nên thâm sâu.
.
Cởi ra kiện cuối cùng, Huyễn Nhi ngồi chồm hỗm giữa hai chân của hắn.
.
“Nhìn thiếp. Trước khi bụng của thiếp vẫn chưa lớn, nhìn kỹ thiếp.” Nàng dùng ánh mắt dịu dàng, giọng nói ngọt ngào mê hoặc hắn. Nàng dùng thân thể tròn trĩnh đều đều, tuyết trắng thích thú dẫn đốt hắn.
.
“Ngày mai sẽ đi phải không?” Nàng giống như hạ chú mê huyễn dịu dàng.
.
Thạch Vô Kỵ mê mẩn gật đầu. Hai tay ở trên người nàng dao động, cuồng nhiệt nhìn nàng.
.
Nhưng thê tử của hắn đẩy ngã hắn, ở một khắc sau cùng hắn mất đi lý trí, nghe được giọng nói tà khí dụ dỗ của thê tử ghé vào lỗ tai hắn thầm thì.
.
“Như vậy, thiếp muốn ép khô mỗi một phần tinh lực của chàng, bởi vì đó là chuyên chúc của thiếp.”
.
Lúc sau, hắn không chịu nổi khiêu khích bổ nhào tới ép chặt thê tử, điên cuồng hôn nàng.
.
Cho dù mất đi tất cả lý trí, nhưng trong sự kích tình say đắm, Thạch Vô Kỵ vẫn không quên giữ lại một chút dịu dàng, chú ý đến kết tinh tình yêu nho nhỏ của hai người…