Tình Yêu Đan Xen Thời Gian
Chương 3 :
Ngày đăng: 06:14 22/04/20
Thuận theo phương hướng của tay hắn chỉ nhìn lại, ước chừng hai mươi bước xa, đám gia nô đang đứng song song hai hàng quần áo thống nhất chỉnh tề, bức tường người trong trang phục người chăn ngựa, người hầu. Bọn họ cùng lúc trợn mắt há hốc mồm đem ánh mắt định yên ở bên này, hơi giật mình nhìn Thạch gia đại thiếu nãi nãi mới nhậm chức.
“Bọn họ đang làm cái gì?” Trong khoảng thời gian ngắn Huyễn Nhi không hiểu được.
Còn hai người Vô Ngân, Vô Giới kia lại không có khí chất vẫn cười ha hả không ngừng.
“Bọn họ đang hoan nghênh chủ nhân quang lâm, hơn nữa chờ đợi Thạch phu nhân tân nhiệm đến nhận thức bọn họ.” Thạch Vô Kỵ ở bên tai nàng cười nói. Không! Hắn tuyệt không để ý cử chỉ mất phong cách quý phái của nàng! Hắn yêu thương bộ dáng đỏ mặt thẹn thùng của nàng. Quả nhiên, ngay lập tức Huyễn Nhi xấu hổ hai gò má hồng lên, chỉ cầu có một cái hang có thể chui xuống. Nàng lại ở trước mặt gia nô thất thố, hô to gọi nhỏ. Nàng trốn ở trong lòng ngực của hắn khẽ nói:
“Bọn họ liên tục nhìn ta, có phải là vì lúc nãy ta không trang nghiêm hay không?”
“Không! Bọn họ liên tục nhìn nàng, là vì bọn họ chưa bao giờ gặp qua nữ hài xinh đẹp giống như tiên nữ rành rành đứng ở trước mặt bọn họ.” Đây là lần đầu tiên Thạch Vô Kỵ mở miệng tán thưởng dung mạo của nàng.
“Chủ nhân.” Tổng quản Lý Thanh bình tĩnh đi qua, cung kính khoanh tay mà đứng, trên hành lang đã trải lên thảm hồng.
Thạch Vô Kỵ gật đầu, buông Huyễn Nhi ra, kính tự dẫn đầu cất bước mà đi. Huynh đệ Thạch gia đi theo phía sau, còn Vô Hà và Huyễn Nhi đi sau cùng. Huyễn Nhi không rõ tại sao nàng không thể đi bên cạnh Vô Kỵ, nhưng xác định chính mình không thích loại đạm mạc này. Thạch Vô Kỵ là một nam nhân tương đối tự kiềm chế, lúc đem lý trí tỉnh táo bao trùm tất cả, hắn sẽ xa cách không thể thân cận, như một pho tượng băng lãnh, nếu hắn có thể luôn luôn mất khống chế thì thật là tốt biết bao! Hắn sẽ rống to, sẽ cười to, cũng sẽ —— ôn nhu triền miên… Nàng rất thích cảm giác hắn hôn nàng, ôm nàng. Ai! Thực nhớ đến hắn lúc nàng bị thương ngày đó.
“Tẩu tẩu.” Vô Hà ôm tay nàng cùng đi.”Trước mặt người khác, đại ca là thủ lĩnh, là tối cao, bảo vệ sản nghiệp lớn như vậy, không ai có thể tiếp cận huynh ấy.”
“Sợ tổn hại hình tượng cùng uy nghiêm của huynh ấy sao? Cái này là ý nghĩ của huynh ấy phải không? Thực là ngu xuẩn… Không chỉ mắng đại ca của muội, còn là mắng toàn bộ người có loại ý nghĩ này. Lại nói, những người này cũng vô cùng đáng thương, bị ánh mắt của người khác, lễ giáo thế tục buộc đến sít sao, liều mạng làm cho mình ăn trên ngồi trước, vứt bỏ một ít vật trân quý. Nếu như tẩu đã là thê tử của huynh ấy, hẳn nên đứng ở bên cạnh huynh ấy mới đúng. Lần này tẩu bỏ qua cho huynh ấy, nhưng huynh ấy tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai có thể bỏ lại tẩu.”
Vô Hà kinh hô: “Đại tẩu, đại ca sẽ…”
“Đánh tẩu? Trừng phạt tẩu? Tẩu không quan tâm, Vô Hà, đại ca muội là một đối tượng đáng giá mạo hiểm, huống hồ tẩu chính là cùng huynh ấy buộc chung một chỗ, nhất định phải trải qua một đời một thế! Tẩu nhất định phải để cho huynh ấy tiếp nhận tẩu, mà không phải là thay đổi tẩu.” Huyễn Nhi bắt đầu hiểu rõ, Thạch Vô Kỵ không hung ác như biểu hiện bên ngoài, ít nhất hắn cũng không đánh nữ nhân.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Huyễn Nhi, Thạch Vô Hà không khỏi hâm mộ. Vì sao lại có nữ tử kỳ lạ như vậy? Dũng cảm mà không lỗ mãng, biết mình muốn cái gì, làm như thế nào. Trái lại là mình, phụ thuộc vào bảo vệ cẩn thận của ba ca ca, cái gì nàng cũng không lo, nhưng cái gì nàng cũng không biết. Không rõ chính mình có thể làm những thứ gì, ngay cả… cái mình muốn, cũng không dám đi thực hiện.
Nhưng mà, ở trong loại xã hội nam tôn nữ ti này, ai sẽ đối với một nữ nhân yêu cầu chuyện bên ngoài khuê phòng? Thậm chí ngay cả độc lập tự hỏi cũng không được phép. Vô Hà vẫn còn tính là may mắn, mỗi lần trong nhà có hội nghị, nàng đều được phép tham dự. Nếu như song thân (cha mẹ) vẫn còn sống khỏe mạnh, có lẽ nàng chỉ có thể cả ngày nhốt ở trong khuê phòng thêu hoa, yên lặng chờ đợi người nhà an bài xuất giá, làm sao có thể đi theo các ca ca du tẩu chung quanh! Nàng biết Tô Huyễn Nhi là một nằm vùng, nhưng nửa tháng ở chung, Vô Hà lại không có cách nào mệnh lệnh chính mình chán ghét nàng, bài xích nàng. Vì thế, nàng bối rối đã lâu.
Bước vào phòng hội nghị của nông trường cỏ, ngay lập tức Huyễn Nhi đối với sàn nhà sáng bóng có thể soi người ở dưới chân rất tò mò; giống như một cái gương, hình như là do đá cẩm thạch màu đen làm thành. Cổ đại có kỹ thuật đá mài tân tiến như vậy sao? Ngẩng đầu đánh giá bố trí bốn phía, bất giác thở nhẹ ra tiếng. Đồng dạng là sắc thái màu đen và hồng tổ hợp mà thành, rường cột chạm trổ1, khí khái phi phàm, đều hoa lệ như nhau, so với Tô Quang Bình kiêu ngạo nội liễm không ít. Còn bình hoa thật lớn thủ tọa hai bên vừa nhìn liền biết giá thành không rẻ, thuận theo hướng thủ tọa nhìn lên, một bức câu đối thật lớn liền đập vào mắt, trước mắt đến xem, nóc nhà cao khoảng sáu mét, còn câu đối từ đỉnh bắt đầu kéo dài đến phía dưới ghế ngồi. (1 : ví với nhà cửa hoa lệ)
Ngạo Thị Cổ Kim Thừa Tiên Hậu
Long Tường Cửu Thiên Ngự Vạn Lý
(xưa nay ngạo mạn thừa nhận trước sau
rồng bay chín ngày đến vạn dặm)
Khá cho một lời văn khí thế hào hùng! Khá cho một hành thư2 rồng bay phượng múa! Thiên! Viết lớn như vậy, có khí thế như vậy, công lực cần phải mạnh bao nhiêu, cùng với dùng bút lông lớn bao nhiêu? Ánh mắt nàng dời về phía lạc khoản3, trừng lớn mắt không thể tin tưởng được! Là Thạch Vô Kỵ! Là trượng phu của nàng!
(2 : một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo
3 : phần đề tên người vẽ trên bức vẽ)
“Huyễn Nhi.” Thạch Vô Kỵ gọi nàng, ý bảo nàng đi qua. Huyễn Nhi đãng trí đi về phía hắn, ánh mắt vẫn bị câu đối hấp dẫn. Sàn nhà rất bóng loáng, bình thường hiện đầy nguy cơ. Dưới chân vừa trợt cả người nàng liền ngã về phía trước, được Thạch Vô Kỵ đúng lúc tiếp được, có thể đoán được tương lai loại tình huống này sẽ thường xuyên phát sinh ¾¾ nếu lúc nào nàng cũng không chút để ý như vậy.
“Làm cái gì sàn nhà biến thành trơn bóng như vậy, làm sao đi được a!” Nàng thấp giọng oán hận. Thạch Vô Kỵ đỡ nàng ngồi ở phía bên phải thủ tọa, nha hoàn vội đưa trà lên. Còn huynh đệ Thạch gia thì bắt đầu chuyên tâm vào trên trướng bổn do Lý Thanh bưng ra, trọn năm quyển lớn, mỗi quyển đều dày mười cen-ti-mét. (từ ‘bổn’ trong ‘trướng bổn’ đứng một mình thì ta sẽ để thành ‘quyển’ nhá)
Vô Hà lấy ra tơ lụa mang bên mình tiếp tục thêu hoa.
Vừa mới bắt đầu, Tô Huyễn Nhi còn có thể “đoan trang”, “chững chạc” ngồi im lặng một bên không lên tiếng, dù sao nàng có thể từ từ đánh giá căn phòng hoa lệ. Nhưng mà, nửa canh giờ, một canh giờ… Thời gian càng lúc càng đi qua, mà thẩm tra đối chiếu trướng bổn kia giống như nhất định phải nhìn cho hết ngày hôm nay. Cây cỏ xanh biếc ngoài cửa như nhân, trời xanh mây trắng đang dụ dỗ nàng, dục vọng muốn đi ra ngoài luôn luôn lên cao… Cuối cùng, nàng lặng lẽ đứng dậy, hướng cửa hông rời đi. (nhân ở đây là tấm đệm, không phải chỉ người, ý tác giả chắc là ví cỏ xanh như tấm đệm ^^)
Mục tiêu: bầy dê cách hai mươi mét. Xông lên! Nàng nhắc váy hướng bầy dê nhảy xổ vào. Bầy dê bị kinh động chạy trốn khắp nơi, hiện lên tình trạng phân tán hỗn loạn. Huyễn Nhi vui vẻ cười ha hả, sau khi làm vài lần, chọc giận mấy con dê tính tình không tốt, truy đuổi nàng, nàng thét chói tai cười to chạy nhanh, trong lúc nàng đang chơi đùa vui vẻ, lại có hai người nuôi dê nhanh chóng cưỡi ngựa chạy qua ngăn cản mấy con dê đang truy đuổi nàng.
“Thực xin lỗi, phu nhân, dọa người kinh sợ rồi!” Hai người sợ hãi cúi đầu kêu to.
Thạch Vô Kỵ cũng không phải là dễ bắt nạt, tay ở dưới chăn của hắn động đậy khiến cho nàng kinh hãi thở gấp, mắt hắn nhìn nàng khẽ cười.”Huề nhau! Huề nhau!”
“Khi dễ thiếp.” Huyễn Nhi hờn dỗi, ngoan ngoãn không dám vuốt râu hổ. Bất quá Thạch Vô Kỵ dường như đối với chân nhỏ của nàng tò mò. Bàn tay của hắn bao chặt một gót sen của nàng, tuy rằng so với bàn tay của hắn nhỏ hơn một chút, nhưng cũng là một đôi thiên túc.
“Nàng không có quấn chân đi! Vì sao?”
“Cám ơn trời đất thiếp không có. Đó là hành vi vô nhân đạo, còn thiếp không quấn chân có lẽ là vì thân phận không đủ cao quý mới may mắn có thể tránh được một kiếp. Vô Hà cũng không có đi! May mắn.” Nàng thổ khí như lan11, giữa lông mày tất cả đều là kiều thái12.
(11 : thổ khí là bật hơi => nói ra hơi thở như hoa lan
12 : hình dáng mềm mại, yêu kiều)
“Nếu song thân vẫn khoẻ mạnh như cũ căn bản không cho phép nàng (ý nói VH) không quấn. Thời kỳ bất thường, hơn nữa thuở nhỏ nàng cùng huynh đệ trưởng thành không có nữ nhân bồi theo nàng, rất nhiều chuyện lẽ ra nên chú ý đều sơ sót.” Hắn có chút cảm khái.
Huyễn Nhi xoay nửa người gục ở trên người hắn mở to mắt.
“Ý của chàng là, chàng thích thiếp quấn chân sao? Thực xin lỗi thiếp không thích cái nhìn của chàng. Cái này rất đau nha! So với mang giầy không đúng chân còn đau hơn trăm lần. Hơn nữa một đôi chân tốt thật sự buộc thành hình dạng kỳ quái rất đáng sợ. Hôm khác chàng tự mình thử nhìn xem một chút, chịu được mới là lạ. Thiếp nghĩ người xưa sáng chế quấn chân, cứng rắn nói “tam tấc gót ngọc13” đẹp mắt, nhất định là không theo đuổi được nữ nhân, cưới không được lão bà, mới cố ý nói như vậy. Chàng cho rằng một đôi chân trở thành bánh chưng thịt lớn sẽ đẹp sao?”
(13 : gót ngọc là chỉ bàn chân bó của phụ nữ Trung Quốc thời xưa => bàn chân bó của phụ nữ trung quốc thời xưa ba tấc được xem là đẹp mắt)
Hắn cười cười, hôn xuống cái miệng nhỏ của nàng.
“Người khác có đẹp hay không ta không biết, nhưng một đôi chân giống như khắc ngọc của nàng, đủ dễ nhìn. Lấy tính tình của nàng, không thích hợp quấn chân, vừa vặn với bộ dạng hiện tại.” Tay hắn vẫn còn đang dao động trên người nàng.
Huyễn Nhi không nói thêm gì nữa, mềm mại lười nhác tựa ở trên người hắn, hưởng thụ cảm giác thân thiết. Nhịn không được thò ra tay nhỏ vân vê lồng ngực của hắn. Cơ thể rắn chắc ấm áp mạnh mẽ, giống như là khối sắc buộc vải, chứa đựng sức lực vô hạn. Thật kỳ quái, người phương Bắc phần lớn eo gấu lưng hổ, cao lớn rắn rõi. Người phương Nam thì khác nhau, văn nhân có một chút vị của son phấn, nếu bộ dạng đẹp cũng là “xinh đẹp” mà thôi. Thiếu một ít hương vị hùng hồn hào phóng. Nam nhân là như thế, nữ nhân thì sao? Nữ nhân phương Nam liền là bộ dạng hời hợt, phương Bắc thì sao? Bộ dạng Vô Hà mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp ôn nhu, nhưng cũng chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu. Vô Hà nói bộ dạng của nàng không giống nữ nhân phương Bắc. Nữ nhân phương Bắc cao lớn khoẻ đẹp, đầy đặn cường tráng… So sánh một chút, nàng, Tô Huyễn Nhi, không có gì ngoài gương mặt xinh đẹp, những thứ khác… đại khái là phạp thiện khả trần14.
[14 : phàm là dùng để bày tỏ một sự vật, công việc không có ưu điểm gì có thể nói ra lời khen ngợi => hàm chứa ý tứ không hài lòng (theo baidu)
Editor : cái này là ta dùng baidu của TQ tra nghĩa đó, nên chắc là chính xác ^^]
“So với giai nhân phương Bắc, hình dáng tướng mạo của thiếp cũng không xuất sắc.”
“Cực kỳ xuất sắc, khuôn mặt này, thân thể này…” Tay hắn giống như lửa, một tấc một tấc khi hắn dao động ở trên thân thể dẫn ra ngọn lửa, Huyễn Nhi căng thẳng hô hấp, mạch tim nhanh chóng nhảy lên, toàn thân không thể kiềm chế run rẩy… Nàng giương mắt, hai mắt ẩn tình. “Là chàng bức thiếp trước.” Trượng phu của nàng không trả lời, chỉ là đôi mắt lóe lên, lần thứ hai hướng nàng tập kích, lấy hành động triệt để chứng minh…
Ý định ban đầu của Huyễn Nhi không phải là như thế, nguyên bản muốn thừa dịp trong phòng chỉ hai người ở chung một chỗ, muốn hỏi hắn thiệt nhiều vấn đề! Nếu luôn luôn mặc cho một đống lớn nghi vấn đặt ở trong lòng sẽ buồn chết của nàng. Nhưng mà, tối nay hắn là một con dã thú đòi hỏi vô độ, chiếm lấy toàn bộ quyền lợi chuyên thuộc về hắn. Ở trong vui sướng dễ dàng khiến cho gân cốt của người mệt mỏi kiệt lực, cuối cùng ý thức của nàng bị thần ngủ chinh phục, sau cuộc mây mưa nặng nề gối ở trong khuỷa tay của hắn ngủ thiếp đi.
Yêu thích da thịt mềm mại như hài nhi của nàng, Thạch Vô Kỵ ở trên cổ nhỏ bé hiện đầy dấu hôn của nàng vẫn còn đang quyến luyến. Dáng người Huyễn Nhi đương nhiên không thể nói đầy đặn, nhưng chưa từng có một khối thân thể nào để cho hắn điên cuồng như vậy, hơn nữa hoàn toàn đầu nhập. Ngay cả danh kỹ Mã Tiên Mai như đào mận ở phương Bắc cũng chưa từng.
Mã Tiên Mai thân là hoa khôi kỹ viện đệ nhất phương Bắc, đương nhiên không chỉ dựa vào sắc đẹp hạng nhất. Nàng trường tụ thiện vũ15, cầm kỳ thư họa đều có xem qua, một cái nhăn mày một nụ cười, hình dáng quyến rũ nảy sinh bất ngờ. Không biết mê đảo bao nhiêu công tử danh môn, danh sĩ phong lưu. Nhưng, mặc dù không có công bố chính thức, nhưng mọi người đều biết Mã Tiên Mai là hồng phấn tri kỷ của Thạch Vô Kỵ. Có thể làm nàng nhập vào màn chi tân chỉ có một mình Thạch Vô Kỵ16, những người khác chỉ có thể thưởng thức quan sát mà thôi. Mỹ mạo khiến cho nàng tự tin quá mức, khiến nàng tin tưởng, vướng vào Thạch Vô Kỵ tài cao thế lớn không thể chọc người này cưới lấy một kỹ nữ không thể làm chính thất, đương nhiên cũng có thể bảo tọa nhị phòng, đồng thời độc chiếm niềm vui trượng phu, Thạch Vô Kỵ đến cuối cùng vẫn là người của nàng.
(15 : mạnh vì gạo, bạo vì tiền => phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả
16 : có thể hiểu là TVK chính là khách mời đặc biệt của nàng ta)
Đáng tiếc tính toán của nàng ta đánh lầm rồi. Hắn chưa từng đáp ứng nàng cái gì, cũng chưa từng yêu cầu nàng chỉ vì một mình hắn mà thủ thân. Trước khi cưới Huyễn Nhi, xác thực là hắn không ngại nuôi dưỡng Mã Tiên Mai cả đời, dù sao nàng đối với hắn vô cùng thiệt tình. Hiện tại, Thạch Vô Kỵ lại không cho là như vậy! Chỉ có Huyễn Nhi mới là người duy nhất hắn muốn. Tiểu nữ nhân này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn. Trong cơ thể không hiểu chân tình, sau khi gặp Huyễn Nhi lúc nào cũng sinh ra vui mừng không có gì so sánh được. Một cái nhăn mày một nụ cười, toàn bộ đều làm hắn vui sướng.
Đối với tiểu thê tử đang ngủ say hôn rồi lại hôn, cúi đầu khẽ lẩm bẩm:
“Đừng phản bội ta, vật nhỏ, đừng phản bội ta…”
Hai mươi tám năm qua là năm tháng ảm đạm khó khăn gian khổ, ép mình nguội lạnh, ép mình vô tình, trước khi chưa giết được kẻ thù, bức bách toàn bộ bản thân tạo thành hắn ngày hôm nay —— âm u mà lãnh khốc.
Từ lúc cùng vật nhỏ mới gặp mặt, nhất cử nhất động của nàng, bộ dáng xinh đẹp động lòng người khiến cho hắn không tự giác mà tâm hỉ (tâm tư vui mừng), nàng có thể khiến cho hắn thoải mái, có thể khiến cho hắn hoàn toàn thả lỏng, chưa từng có ai có thể khiến cho hắn như vậy.
Hắn sẽ không để cho nàng đi! Mặc kệ nàng là đến nằm vùng, đến trộm bất cứ vật gì của hắn! Một đời một thế, nàng tiếp tục cũng không có cách nào rời khỏi bên cạnh hắn; bởi vì —— hắn muốn nàng.