Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 20 : Bày tỏ hay không bày tỏ, đó là một vấn đề
Ngày đăng: 21:50 19/04/20
Một tấm bản đồ, một la bàn, trò định hướng của hội thao đơn giản mà thú vị.
Trong các góc của vườn trường đặt rất nhiều ký hiệu, bên cạnh ký hiệu có chuẩn bị dụng cụ. Người tham gia chỉ cần đối chiếu với vị trí trên bản đồ, tìm vật ký hiệu mà trên tờ giấy nhắc đến.
Nói thì dễ nhưng mà thực sự phải tìm thì lại khó.
Mấy năm nay Vệ Đằng vào Nam ra Bắc, xem bản đồ rất chuẩn, cách dùng bản đồ cũng rõ như lòng bàn tay, chỉ lệnh bắt đầu vừa vang, đã lôi kéo Tiêu Phàm thành nhóm đầu tiên chạy đến mục tiêu.
Đứng ở nhóm đầu, hai người thẳng hướng chạy như điên, mồ hôi như mưa mùa hạ.
Tiêu Phàm vẫn luôn hối hận sự xốc nổi của chính mình, chạy theo hắn, thật sự có chút ấu trĩ.
Tuy rằng nam sinh chạy điên cuồng trên đường không hiếm, nhưng người ta là hộ tống bạn gái, còn mình thì là cái loại gì?
Lắc đầu… bỏ qua những ý nghĩ kỳ quái thế này, theo Vệ Đằng tha đi một vòng quanh trường.
Dựa vào sự hiểu rõ của Vệ Đằng vào bản đồ, cùng sức phán đoán chính xác của Tiêu Phàm, hai người tìm xong 8 cái rất nhanh chóng.
Còn hai phần giá trị cao nhất, đương nhiên ở khoảng cách xa nhất.
Vệ Đằng nhìn bản đồ một chút, lại cúi đầu xem đồng hồ, phải lấy hay bỏ.
“Tôi vừa đến, đối với trường học còn chưa quen lắm, anh nói xem nên đi đâu gần vậy?” Vệ Đằng đột nhiên hỏi.
Tiêu Phàm không phát hiện sự dị thường trong lời Vệ Đằng, tiến lại nhìn bản đồ, “cái bên trái, chắc là ở sau thư viện.”
“À, hảo.” Vệ Đằng cầm bản đồ chạy về hướng thư viện, chạy vài bước thấy Tiêu Phàm bất động, liền dừng bước lại, nghi hoặc nhìn y.
“Đi bên phải.” Tiêu Phàm cười cười, đi về phía ngược lại, Vệ Đằng ngẩn người, lại quay đầu đuổi theo y, “Không đi thư viện sao?”
“Xa như vậy, không kịp.”
“Anh nói ở thư viện mà?”
“Là ở thư viện mà.” Tiêu Phàm vô tội nhún vai, “Nhưng tôi chưa nói phải đi.”
Vệ Đằng sửng sốt, lập tức ủ rũ gục đầu xuống, lại bị y đùa bỡn rồi, đùa bỡn tôi vui lắm sao?
Tiêu Phàm đương nhiên cảm thấy trêu chọc Vệ Đằng rất vui, nhìn dáng vẻ cậu ấy uất ức gục đầu theo sau, tâm tình buồn bực đều bị quét sạch.
Nhanh chóng đến điểm cuối cùng, Vệ Đằng nhìn khắp xung quanh, “Ở đâu nhỉ?”
“Bên kia.”
Vệ Đằng theo hướng ánh mắt y nhìn lại, thấy được ký hiệu quen thuộc nằm trong bụi cỏ, vừa định bước vào, lại bị Tiêu Phàm kéo giữ, chỉ chỉ tấm bảng bên cạnh.
“Người giẫm lên mặt cỏ, phạt 10 đồng.”
Tiêu Phàm tâm sự là có mục đích nhưng Chu Ngư là sự tin tưởng tròn vẹn.
“Vệ Đằng, nói thật ra, gần đây tớ có để ý một cô gái rồi.” Sau khi về ký túc xá, Chu Ngư lại cười hì hì mà tiến lại.
“Chả trách, gần đây cậu cứ thần bí như vậy, nói thật đi, ngày hôm qua cùng người ta đi ăn gì vậy? Ăn đến hư cả bao tử?”
“Tớ không quen ăn cơm Tây, nhưng người ta là đại tiểu thư, dù sao đãi khách cũng không thể dẫn đi ăn lẩu cay mà, cho nên mới…”
“A, tiểu tử cậu được nha, vừa ý thiên kim nhà ai rồi?”
“Hắc hắc, mỹ nữ khoa luật, gọi là Kỳ Quyên.”
Tên này sao nghe quen vậy, Vệ Đằng nhăn mặt, đúng rồi, là bạn tốt của Nam Nam, Kỳ Quyên khoa luật, lúc trước còn đến mượn cô ấy thời khóa biểu của nghiên cứu sinh.
Vệ Đằng hưng phấn vỗ vỗ vai Chu Ngư, “Có mắt nhìn! Cô gái đó không tệ, cậu tiến triển đến mức độ nào rồi?”
“Mời cô ấy đi ăn cơm vài lần, hiểu rõ thêm một chút.” Chu Ngư đột nhiên gục đầu xuống, có chút buồn rầu, “Tớ nghe nói trước đây cô ấy có bạn trai, hai người lúc thi vào cao đẳng ở nơi khác nhau, khoảng cách xa quá nên mới chia tay, hình như cô ấy còn chưa bỏ xuống được.”
“Sợ cái gì, dù sao cũng chia tay rồi.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Chu Ngư sáng lên, “Tớ định phải bày tỏ, đơn giản là từ chối hoặc chấp nhận thôi, bày tỏ rồi thì còn nửa cơ hội, không bày tỏ vậy sẽ không có cơ hội.”
Vệ Đằng cân nhắc đến những lời này, cũng cảm thấy trước mắt sáng ngời.
“Nói hay lắm! Là con trai thì phải thẳng thắng một chút, không phải chỉ ba chữ thôi sao, sợ cái gì chứ.”
Không nói ra, vĩnh viễn cũng không có cơ hội.
Nói ra, vẫn còn một nửa cơ hội.
Buổi tối, Vệ Đằng đi ăn, nhưng ở trên đường gặp phải hình ảnh không muốn nhìn thấy nhất.
Tiêu Phàm cau mày tựa vào thân cây, cô gái xinh xắn đó cúi đầu, có chút lo lắng túm lấy góc áo.
Vệ Đằng tìm một gốc cây lớn núp vào, mơ hồ cũng có thể nghe được tiếng đối thoại từ bên kia truyền đến.
“Đàn anh, xin anh nghe em nói xong.”
“Lúc còn tham gia công tác ở đoàn, mỗi ngày anh đều bận rộn cùng đàn anh Diệp, em không tiện làm phiền. Hôm nay, nếu như có thể gặp lại nhau, em nhất định phải nói ra miệng, để tránh sau này lại hối hận tiếc nuối.”
“Em không dám mơ anh sẽ chấp nhận, nhưng mà, loại tâm tình này, em muốn để anh biết.”
Nữ sinh hít một hơi thật sâu, “Em rất thích anh.”
Đầu Vệ Đằng, ầm một tiếng nổ tung.