Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 26 :

Ngày đăng: 21:51 19/04/20


Vệ Nam và Chu Ngư luôn lo lắng Vệ Đằng sẽ đau khổ.



Nhưng Vệ Đằng lại giống như chẳng có chuyện gì phát sinh, vẫn sinh khí dồi dào, cả ngày hi hi ha ha, buổi tối còn sôi sục nhiệt tình hợp tác cùng Chu Ngư chơi game mới.



Chơi đến khuya rồi bò lên giường ngủ.



Ngày nào cũng như vậy.



Đến tận nửa đêm nọ, Chu Ngư bị ác mộng đánh tỉnh lại, loáng thoáng nhìn thấy ngoài ban công có đốm lửa, có người đang hút thuốc.



Chu Ngư bò xuống giường, rón ra rón rén mò tới ban công, nhìn thấy Vệ Đằng tựa vào lan can, miệng phun ra một vòng rồi một vòng khói thuốc.



Dưới ánh trăng, gương mặt Vệ Đằng lộ ra vẻ trắng bệch khác thường, hình dáng quỷ mị.



Chu Ngư bị dọa sợ hết hồn, cho là bản thân đang nằm mơ gặp ma, dùng sức nhéo cằm một cái, mới biết bóng người kia thật sự là Vệ Đằng.



Mấy hôm nay hắn đều không ngủ ngon, thảo nào, lúc đi học luôn cầm sách che trước mặt, gục trên bàn mà ngủ.



Chu Ngư có chút đau lòng vỗ nhẹ vai hắn, muốn an ủi, cũng không biết nói gì cho phải, suy tính mãi mới nói ra một câu, “anh em à, có một số việc nhìn thoáng một chút mới tốt.”



Vệ Đằng dụi tàn thuốc, xoay người nhìn ra phía xa, ánh đèn đường trong sân khiến cho bầu trời đêm trở nên sáng ngời, trên đất đung đưa những bóng cây loang lổ.



Sau một hồi lâu, Vệ Đằng đột nhiên nói chuyện.



“Đạo lý tớ đều hiểu, nhưng mà, tớ không quên được.”



Vệ Đằng xoay người lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Chu Ngư, sau đó cong lên, khe khẽ mỉm cười, “Trừ phi đi tẩy não, nếu không, tớ thực sự không quên được.”



Chu Ngư há miệng, nói không ra lời, cảm thấy âm thanh Vệ Đằng cố ý giả vờ đáng thương nghe có chút dở dở ương ương.



“Ai, tớ là muốn buông tay, còn quấn lấy anh ta nữa thì tự tớ cũng sẽ khinh thường chính mình, nhưng mà, tớ vẫn còn thích anh ta…”



“Thực ra, anh ta có người để thích, mặc dù đến giờ cũng không được đáp lại, nhưng y vẫn lặng lẽ mà thích người đó.”



“Bây giờ, tớ thích anh ta, không được đáp lại, tớ nghĩ, tớ cũng chỉ có thể giống như vậy, thầm lặng mà tiếp tục thích.”



“Ha ha, thượng đế rất công bằng.”



Thượng đế rất công bằng, đúng không Tiêu Phàm?



Anh dõi theo Lâm Vi, tôi dõi theo anh, anh không chiếm được hắn, tôi không chiếm được anh.



Thật rất công bằng.



Duy nhất khiến người ta khó chịu một chút, đến bây giờ Lâm Vi cũng không cảm thấy anh phiền, không xem thường anh. Còn anh? Người thích anh nhất trên thế giới này, lại bị anh xem thường.




Ngày 1/5, Vệ Đằng đưa hai người đến khu vui chơi, dĩ nhiên em gái Vệ Đằng cùng mấy người rất thân cũng tham gia.



Nhưng không ngờ, ở gần khu vui chơi lại gặp Tiêu Tinh và Kỳ Quyên.



“Nam Nam à, thiếu ý tứ quá nha, đi chơi cũng không gọi tớ.” Tiêu Tinh vừa thấy Vệ Nam liền xông ra chào hỏi.



Vệ Nam lúng túng cười cười, “Bạn của anh tớ đến đây, tớ sợ gọi các cậu, không quen lắm.”



“Như vậy à, a a, vậy mọi người đi chơi, hôm nay tớ cũng đang có chút việc.”



“Chuyện gì?”



“Ngày mốt là sinh nhật anh tớ, tớ mua quà cho anh ấy.”



“A! Tớ thiếu chút nữa quên mất, sinh nhật cậu cũng không phải 3/5 sao? Cậu tặng anh. . .” Nói nửa chừng cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, sắc mặt anh hai mặc dù như thường, nhưng ánh mắt thoáng lóe lên, lại chạy không khỏi mắt vệ nam. Thật muốn co rút bản thân, hỏi cái thí à, sớm biết Tiêu Tinh sẽ nói như vậy, đánh chết cũng không nên hỏi.



“Ha ha, là rất trùng hợp ha, tớ cùng anh tớ trùng ngày sinh, anh ấy trước tớ 4 năm. 3/5 trong nhà tổ chức tiệc, hôm nay tớ vốn định tìm cậu đi khu chợ gần đây mua quà, di động cậu luôn tắt. Nam Nam, sinh nhật tớ mời khách, các cậu nhất định phải đến đó!”



Tiêu Tinh nói xong liền tạm biệt mọi người, cùng Kỳ Quyên đi chọn quà.



Trên mặt Vệ Đằng giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ba người đều biết, cậu ấy chơi đùa không yên lòng.



Tỷ như lúc ngồi tàu lượn, mặc dù cậu ta cũng gào thét thảm thiết, nhưng khi tàu dừng lại ngẩn người; lúc vào nhà ma, Vệ Nam và Ngưu San San kêu la đến vô cùng thê thảm, ngược lại Vệ Đằng là bộ mặt nghiêm túc, mặt không chút thay đổi mà bước tới.



“Vệ Đằng, cậu rốt cuộc là thế nào rồi?” Lúc hai cô gái đi chơi, Chu Vũ kéo Vệ Đằng sang một bên, cau mày hỏi.



“Tớ không sao hết…”



“Phi, cậu có xem tớ là bạn không? Cậu giả vờ cái thí ấy! Cậu có tâm sự gì mà không thể nói với tớ? Hai chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, gương mặt thối đó của cậu tớ xem hết bao nhiêu năm rồi, vẻ mặt gì mà thoát được mắt tớ?”



Vệ Đằng cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Chu Vũ, “Được, ánh mắt đó của cậu có thể làm đèn chiếu X-quang rồi.”



Thấy cuối cùng Vệ Đằng cũng cười, Chu Vũ cũng cười hắc hắc, hai người ngồi trên băng ghế, Vệ Đằng trầm mặc một lát, sau đó lại thở dài một hơi.



“Ngày mốt là sinh nhật anh ta, tớ nghĩ, có cần tặng y cái gì đó.”



Chu Vũ mở to mắt nhìn Vệ Đằng, há miệng nhưng lại chẳng nói nên lời.



Vệ Đằng cười nói, “Cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ chỉ định đưa quà, chiến tranh lạnh với y lâu như vậy, trong lòng tớ khó chịu. Cậu thấy đó, trong trường có đụng phải anh ta tớ cũng không dám chào hỏi, Vệ Đằng tớ đến giờ còn chưa từng hèn nhát như vậy, tớ nghĩ, không phải là bị từ chối thôi sao, xem như kẻ thù, không cần thiết.”



“Thật ra thì nói từ bỏ rất dễ, thực sự khiến tớ quên anh ta, tớ thật là không quên được.”



“Được, tớ cũng nói xong rồi, cậu có thể xem thường tớ.”