Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 53 : Bày tỏ thâm tình

Ngày đăng: 21:51 19/04/20


Tiêu Phàm sau khi trở về liền vào phòng tắm, vừa tắm vừa than thở.



Hình ảnh vừa nhìn thấy thực rất chướng mắt.



Vệ Đằng ở cùng người khác, nghĩ đến bộ dáng cậu ấy ngọt ngào cùng gã đó, trong tim đau cứ như bị kim đâm.



Nếu không phải đủ bình tĩnh nhận ra vẻ mặt Vệ Đằng có gì đó không đúng, thật muốn đập tên kia ngay tại chỗ, sau đó đem Vệ Đằng kéo vào trong lòng ngực mình.



Nói gì mà không dễ dàng tha thứ bạn trai cũ quấy rầy?



Tiêu Phàm tức giận nện một đấm vào vách tường, tôi là có thể dễ dàng tha thứ cho các cậu kết phường lừa gạt chắc?



Nam sinh kia và Vệ Đằng chắc chỉ là bạn bè nhỉ? Vì muốn đuổi mình đi mới cố ý diễn trò thôi? Không phải thật…



Tiêu Phàm nghĩ như vậy, hít một hơi thật sâu, mới khiến cho bản thân bình tĩnh lại.



Đêm nay, ống nước ngược lại không rò rỉ, bóng rổ cũng không đập, chẳng qua là lúc đêm khuya, đột nhiên vang lên từng trận rên rĩ.



Tiêu Phàm bị dọa tỉnh, tiếng giường kẽo kẹt vang lên không ngừng trên đỉnh đầu, thanh âm xuyên thấu qua sàn nhà truyền tới, có chút mơ hồ, lại có thể nghe ra đó là đang làm gì.



Huống chi, mở cửa sổ, ban đêm thanh tĩnh truyền đến tiếng thở dốc khiến người ta tưởng tượng lung tung, tiếng rên rĩ tựa như một loại ảo mộng, đối với Tiêu Phàm mà nói thì y hệt sét đánh bên tai.



Làm ơn, bật GV cũng không cần bật lớn vậy chứ!!



Cố gắng hít thở sâu, kiềm chế dục vọng muốn xông lên giết người, Tiêu Phàm lại một lần nhắm mắt lại, mang nút tai, lại một lần mất ngủ.



Trong lòng dày xéo đau đớn.



Từ chối tin tưởng, thuyết phục bản thân đây chẳng qua là giả vờ, những dấu vết đó, những lời nói đó, những âm thanh đó, tất cả đều là giả tạo.



Nhưng mà, Vệ Đằng vì muốn mình từ bỏ mà diễn kịch đến mức đó sao?



Tìm người thứ ba ra mặt là muốn đuổi mình đi hay là chọc tức mình đây?



Cuộc sống dày vò người như vậy, qua được vài ngày, Tiêu Phàm vẫn không có ý định muốn dọn đi.



Trong lòng Vệ Đằng càng ngày càng bất an, luôn cảm giác mấy lần gặp mặt Tiêu Phàm, trong ánh mắt hắn mang theo tâm tình nồng đậm.



Loại tâm tình đó khiến cho Vệ Đằng kinh hãi run rẩy, nhiều hơn nữa là sợ, sợ bản thân kiên trì không nổi lại bị đắm chìm.



Một cuối tuần, Tiêu Phàm kiên nhẫn chờ đợi người đưa đồ ăn bán ngoài đến.



Cũng không phải chờ thức ăn của mình, mà là chờ phần của trên lầu, trải qua quan sát suốt mấy ngày nay, phát hiện đám Vệ Đằng đều gọi đồ ăn ngoài, lần nào cũng gọi rất nhiều thức ăn, hai người đàn ông tuyệt đối không thể ăn nhiều như thế, ngược lại giống như là có nuôi thêm một con heo vậy.



Lại căn cứ theo quan sát tỉ mỉ, trên lầu hẳn là ở ba người.



Trừ Vệ Đằng và Châu Vũ, còn thêm một cô gái.



Bởi vì quần áo phơi trên ban công, có một lần bị gió thổi xuống, Tiêu Phàm đúng lúc thấy một cái quần trắng.



Nếu còn có người ở cùng nhau, vậy lúc ăn cơm, nhất định sẽ không trốn đi.



Đợi đến lúc người đưa thức ăn đến ngoài lầu 5, Tiêu Phàm đột nhiên mở cửa.



Người nọ bị dọa sợ hết hồn, lại thấy Tiêu Phàm mỉm cười lễ phép: ―Tôi có đồ muốn đưa lên lầu, anh đưa thức ăn cho lầu 6 à?‖



“Đúng vậy. . .”



―Vậy cùng vào đi.‖



Vì vậy, Tiêu Phàm đi theo sau lưng hắn, cùng lên lầu.
Tiêu Phàm không nói gì, chẳng qua là ngón tay nắm lấy Vệ Đằng lại run rẩy dữ dội.



―Anh buông tay, tôi muốn đi về rồi.‖ Vệ Đằng còn chưa nói hết, lại bị một nguồn lực kéo đến bên cạnh, lúc quay đầu lại, chỉ thấy Châu Vũ tung một đấm qua, đánh Tiêu Phàm gục trên mặt đất.



Vệ Đằng đứng tại chỗ, định tới can ngăn Châu Vũ, cánh tay lại bị Ngưu San San kéo lấy.



―Phi! Họ Tiêu kia, anh cũng nghe được rồi đó?! Vệ Đằng bị anh tổn thương nặng bao nhiêu, anh biết? Không chỉ như vậy, tôi cho anh biết Tiêu Phàm, năm đó lúc cậu ấy quay về ký túc xá, cả người thất hồn lạc phách giống như tên lang thang, liên tục mấy ngày đều bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh lại núp ở trong phòng vệ sinh dùng nước lạnh vỗ mặt! Cậu ấy ăn không vô ngủ không ngon, phát bệnh dạ dày, cả người rút lại trên giường mà gọi tên anh! Khi đó anh ở đâu? Anh ở đâu? Anh đang ở bên người khác đi?‖



Châu Vũ lớn tiếng rống lên, dứt lời, lại đấm qua một cái.



Tiêu Phàm cúi thấp đầu, không phản kháng, chống người đứng dậy, lại bị đánh ngã, tiếp tục đứng lên.



Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, hắn đều là con người chính chắn kiên cường, cho nên, bản thân phải giả bộ kiên cường.



Cậu hỏi tôi, khi đó ở đâu?



Có lẽ lót báo, ngồi trên toa hành khác đến nơi tiếp theo chăng?



Có lẽ là tràn đầy hy vọng chạy đến thành phố A, nằm trong nhà Diệp Kính Huy mà nhớ đến Vệ Đằng đi?



Lại có lẽ lúc tra được đây chỉ là mưu kế các người gạt tôi, sau đó ngồi trước máy vi tính ngẩn người thôi?



Em đau lòng anh cũng khó chịu mà, Vệ Đằng…



Tình yêu là chuyện của hai người, em cho rằng chỉ có một mình em là biết chịu tổn thương sao?



Lòng của em làm bằng thịt, lòng của anh chẳng lẽ làm bằng băng sao?



Tiêu Phàm khẽ cười đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng.



Nắm đấm của Châu Vũ quả rất mạnh, đánh trên người, mỗi đấm đều đau đến thấu tâm.



Nhưng thật sự khiến người ta đau lòng, cũng không phải là quả đấm, mà là em.



Vệ Đằng, từ đầu đến cuối em đứng nơi đó, nhìn anh bị người ta đánh, một đấm lại một đấm, lần lượt bị đánh đến ngã nhào trên đất.



Em chỉ yên lặng đứng nhìn sao?



Tiêu Phàm vừa lau vết máu vừa đứng thẳng lưng, chầm chậm bước đến trước mặt Vệ Đằng.



Móc trong túi ra chiếc di động màu trắng, vết máu trên tay dính vào di động, chói mắt khác thường.



―Cái máy này, bởi vì năm đó hết pin, bỏ lỡ sinh nhật của em, anh vốn nên vứt nó, thế nhưng… nó là món quà cha anh tặng năm sinh nhật 18 tuổi… anh vẫn luôn giữ nó, không nỡ ném.‖



Tiêu Phàm cầm di động trong lòng bàn tay, mỉm cười sờ sờ móc treo phía trên.



―Dây treo di động này, trên dây có hai mảnh kim loại viết tên Tiêu Phàm… món đồ rất rẻ rất đơn giản, anh cũng vẫn giữ lại, không nỡ bỏ. Sợ làm lạc mất, liền đem nó móc cùng điện thoại anh trân trọng nhất.‖



―Đây là lúc ở Quế Lâm em tặng anh, còn nhớ không?‖



Vệ Đằng há miệng, nói không ra lời.



Hồi lâu sau, lại nghe Tiêu Phàm khe khẽ thở dài: ―Anh cũng có tình cảm, anh… cũng biết đau lòng. Vệ Đằng, anh có thể chống chịu được đến bây giờ, đều là bởi vì thật sự yêu em, em lại không tin. Thậm chí đến cho anh một cơ hội để chứng minh cũng không thể sao?‖



Dứt lời, lại nhếch môi khẽ cười, vì khóe miệng chảy máu, lúc cười động đến vết thương, khiến cho nụ cười kia đặc biệt nhăn nhó khó coi.



“Vệ Đằng, không sao cả, anh sẽ tiếp tục chờ đợi, đến ngày em tiếp nhận anh.‖



Dưới lớp vỏ ngoài cứng rắn của núi băng, kỳ thực là dòng nước hiền hòa nhất.