Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 55 : Chân tướng
Ngày đăng: 21:51 19/04/20
Vệ Đằng vừa định dùng chân đạp bụng hắn, đèn phòng phẫu thuật lại đột nhiên tắt.
Bác sĩ vừa ra tới, Vệ Đằng liền nhào lại, ―Bác sĩ anh ấy như thế nào? Không sao chứ? Nhất định không có vấn đề gì đâu đúng không?‖
Thiên sứ áo trắng quay đầu liếc nhìn nam nhân đang tựa vào tường mỉm cười bên cạnh, khe khẽ thở dài, ―Cứu về được rồi, chẳng qua…‖
Toàn thân Vệ Đằng run rẩy, ―Chẳng qua cái gì? Anh ấy… anh ấy thế nào? Ông nói nhanh lên a!‖ Tay chân đồng thời nhào tới, kéo chiếc áo khoác trắng của vị bác sĩ.
―Taytrái có lẽ có thể khôi phục, cánh tay phải… xương gãy nát, không dùng được nữa.‖
Vệ Đằng buông lỏng tay ra, cúi đầu xuống.
Cả người run rẩy dữ dội.
Hồi lâu sau, mới nhẹ giọng nói: ―Tôi… có thể thăm anh ấy một lát không…‖
―Ừm, có thể.‖
Lúc Tiêu Phàm tỉnh lại, Vệ Đằng cúi thấp đầu ngồi ở bên cạnh, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, Vệ Đằng liền bối rối xoay đi.
Tiêu Phàm muốn động thử cánh tay, muốn giơ tay lên sờ sờ mái tóc con nhím của hắn, lại phát hiện cánh tay không có sức, bị thạch cao nặng nề bao chặt lấy.
Tiêu Phàm cau mày, Vệ Đằng lại đột nhiên nhào tới ôm hắn.
―Anh đừng đau lòng, tay của anh nhất định sẽ khá hơn, nhất định sẽ…‖ Vệ Đằng lặp đi lặp lại những lời như thế, không biết là nói cho Tiêu Phàm nghe, hay là nói cho chính mình, ―Cho dù… cho dù không khỏe lại, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.‖
Giọng nói đều có điểm nghẹn ngào, nụ cười nặn ra rất miễn cưỡng, khiến cho Tiêu Phàm nhìn thấy vô cùng đau lòng.
―Vệ Đằng…‖
―Anh biết thần điêu đại hiệp ấy, nếu như anh là Dương Quá, em xem như là con chim đại bàng lớn đi theo bên cạnh anh.‖ Vệ Đằng nói xong, lại vùi đầu vào trước ngực Tiêu Phàm, nghe nhịp tim mạnh mẽ trong ngực hắn, nhìn gương mặt bị sưng vì Châu Vũ đánh, mũi lại đau xót.
―Xin lỗi… em không hiểu chuyện, em tùy tính, em không suy nghĩ đến cảm nhận của anh đã phủi mông bỏ đi, em đáng chết, em đáng kiếp! Anh đánh em đi!‖ Nói xong lại nghĩ tới cánh tay Tiêu Phàm không thể cử động, trong lòng lại càng khó chịu, dừng một lát, cúi thấp đầu nói rằng: ―Mắng em đi.‖
Tựa như cậu học sinh nhận lỗi với giáo viên, bộ dáng tủi thân cứ như quả cà đẫm sương
Tiêu Phàm sửng sốt một hồi lâu, tựa hồ rốt cục hiểu được chuyện gì, vội vàng hỏi: ―Em đang nói gì? Cái gì đại bàng lớn… cái gì Dương Quá?‖
Nghĩ đến Tiêu Phàm tới giờ cũng không xem tiểu thuyết kiếp hiệp hay phim truyền hình, trong lòng Vệ Đằng lại đau nhói, không đợi Tiêu Phàm nói chuyện, liền sáp lại hôn lên môi hắn, dán môi nhẹ nhàng nói: ―Có nghĩa là em sẽ luôn bên cạnh anh, luôn luôn theo anh.‖
Tiêu Phàm còn chưa kịp phản ứng, Vệ Đằng lại hôn thêm một lần, đầu lưỡi lỗ mãng liếm môi hồi lâu, cọ tới cọ lui chính là không đi vào, Tiêu Phàm cười cười bất đắc dĩ, mở miệng ra, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi của Vệ Đằng.
Nụ hôn sau khi xa cách thật lâu, tựa như gọi về ký ức ngọt ngào nhất của dĩ vãng.
Răng môi gắn bó, xoay chuyển triền miên.
Loại mùi vị quen thuộc đó, nhiệt độ nóng bỏng, hơi thở ấm áp, nụ hôn dịu dàng, đem pháo đài kiên cố nhất của trái tim đều mở ra.
Trái tim sau khi bị thương tổn, được vá lại, càng thêm dày chắc ấm áp.
Chỉ cần bạn chịu vá lại, chứ không phải mặc cho lỗ hở kia dẫn gió lạnh vào.
Sau nụ hôn dài, Tiêu Phàm đột nhiên mỉm cười.
―Anh nói, kỹ thuật hôn của em sao chẳng tiến bộ chút nào vậy?‖
Vệ Đằng đỏ mặt, sao có thể tiến bộ chứ, này không, ngay từ nụ hôn đầu vẫn luôn cùng một mình anh, đều không có cơ hội tìm ai luyện tập cả…
―Lời vừa nãy em nói là có ý gì? Em sẽ luôn bên cạnh anh? Sao đột nhiên thay đổi chủ ý.‖ Tiêu Phàm ôn hòa chăm chú nhìn hắn, ánh mắt rất nghiêm túc chân thành.
―Um…‖
―Anh là nói đừng đút như đút trẻ con vậy…‖
―Bớt nói nhảm đi, mở miệng!‖
Tiêu Phàm rốt cục bất đắc dĩ bại trận.
Trong lòng biết, Vệ Đằng thật ra là đang xấu hổ, đỏ mặt đút cơm cho mình, nhưng lại làm bộ như rất hung dữ, thật ra là cực kỳ đáng yêu.
Một bữa cơm ăn hơn một tiếng, hai người càng về sau cũng không biết là đang dùng cơm hay là đang diễn trò buồn nôn.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt quấn lấy nhau, thẹn thùng chuyển tầm mắt, sau đó lại quay đầu nhìn nhau.
Máy móc lặp lại động tác đút cơm, hai người nhìn đối phương, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập.
Cứ như vậy yên lặng nhìn nhau, ai cũng không đành lòng lên tiếng đánh vỡ không khí ngọt ngào này.
Đến tận khi bên ngoài đột nhiên vang lên một hồi đập cửa, ―Tớ phi, Vệ Đằng cậu đút cơm sắp sửa hai giờ! Cậu không phải cũng đem mình dâng cho người ta ăn đấy chứ? Nhanh chóng lếch ra ngoài đi học đi!‖
Vệ Đằng như giống như bị chạm điện, ném cái muỗng, đỏ mặt nhảy dựng lên liền hướng ra ngoài.
―Em đi… bữa tối lại đưa cơm cho anh.‖
Tiêu Phàm đối với bóng lưng cậu ta mỉm cười.
Vệ Đằng sau khi ra cửa liền tàn nhẫn tặng Châu Vũ một đấm, ―Cậu làm ồn cái quái gì vậy, chỉ biết ồn ào thôi! Không biết mình rất phiền người à!‖
Châu Vũ tủi thân nói: ―Tớ đây chẳng phải là lo lắng hắn bất lợi với cậu sao… lâu như vậy, không nhất định có chuyện gì sẽ xảy ra mà.‖
―Vớ vẩn! Bây giờ hai tay anh ấy đều bị treo lên, còn có thể làm gì tớ, cậu lăn đi học trước đi, tớ lập tức tới ngay.‖ Nói xong liếc mắt, sau đó lại xoay người vào cửa.
―Này, anh đưa chìa khóa cho em đi, bằng không anh lại phải dùng răng mở cửa.‖
Tiêu Phàm gật đầu một cái, ―Ở trong túi anh ấy, em tự lấy đi.‖
Vệ Đằng oh một tiếng, đến bên cạnh Tiêu Phàm, ngón tay run rẩy đút vào túi quần của hắn, sờ a sờ…
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Sờ tới tim đập tăng nhanh, hô hấp dồn dập, còn chưa tìm thấy bóng dáng chiếc chìa khóa đâu.
Vệ Đằng có chút chán nản, lại thấy Tiêu Phàm cười đến rất thích thú.
―Cười cái gì mà cười!‖ Vệ Đằng rống lên một câu, đổi lại sờ túi khác, sờ đến cơ đùi mạnh mẽ, tim đập nhanh hơn, hô hấp càng thêm dồn dập…
Tiêu Phàm tựa hồ rất hưởng thụ, càng về sau lại thoải mái đến rên rỉ ra tiếng, Vệ Đằng giận đến rút tay về, ―Chìa khóa đâu?‖
Tiêu Phàm mỉm cười: ―Trong túi áo ngoài.‖
Vệ Đằng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm: ―Anh trêu chọc em?‖
―Tự em hiểu lầm mà.‖ Ngữ khí Tiêu Phàm rất vô tội.
Vệ Đằng hừ một tiếng, từ túi áo ngoài lấy chìa khóa ra, liếc hắn một cái, cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Buổi tối lại vui vẻ cầm hộp cơm đến đút, Vệ Đằng quả là chẳng nhớ chút thù vặt nào.