Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 59 : Cha tìm đến cửa

Ngày đăng: 21:51 19/04/20


Tựa hồ mỗi lần cùng Vệ Đằng ân ái đều không thuận lợi! Luôn có một vài người không hiểu sao xuất hiện cắt đứt!



Tiêu Phàm sầm mặt bò dậy nghe điện thoại, trong nháy mắt nghe được thanh âm, dựng thẳng tấm lưng.



―Á… ba, ngài nói bây giờ đang ở đâu?‖



Vệ Đằng vừa nghe Tiêu Phàm kêu ba, bị dọa sợ vội vàng bắn khỏi ghế sa lon, luống cuống tay chân mặc quần áo.



“Cái gì? Ở dưới lầu?”



Tiêu Phàm quay đầu lại nháy mắt với Vệ Đằng, Vệ Đằng vốn đã đủ khẩn trương, bị Tiêu Phàm nhìn, tay run lên lại rớt quần.



Tiêu Phàm cũng không phải thong thả ung dung, ―Con đang ở phòng tắm, đợi một lát, con tắm xong sẽ xuống đón ngài.‖



Tiêu Phàm cúp điện thoại, đi đến ghế sa lon giúp Vệ Đằng mặc quần áo trước.



Vệ Đằng mặt đỏ tựa như mông khỉ, giống như bị bắt gian, bị dọa đến mức không dám thở mạnh, lần trước ra mắt mẹ Tiêu Phàm, người phụ nữ đáng sợ, lần này người cha lại đến, chính là không chết cũng lạc mất nửa cái mạng.



Tiêu Phàm nhận ra băn khoăn của Vệ Đằng, nhẹ nhàng hôn môi cậu ấy, “Không có chuyện gì, ba anh không đáng sợ như vậy, em lên lầu trước…‖



Còn chưa nói hết, liền vang lên tiếng gõ cửa.



Tiêu Phàm thở dài bất đắc dĩ, Vệ Đằng vẻ mặt đau khổ, “Nếu trốn không thoát, vậy trước hết ẩn núp!” Nói xong liền xoay người vào phòng ngủ.



Lúc Tiêu Phàm mở cửa, chỉ thấy cha Tiêu mang theo cái rương đen đứng ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc.



Sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm đột nhiên nở nụ cười, mở hai cánh tay ra đòi ôm tới.



―Con trai, có nhớ ba không?‖



Sắc mặt Tiêu Phàm có hơi khó coi, nụ cười cũng cực kỳ cứng ngắc.



Tiêu Chính Vĩ lại vẻ mặt tươi cười, vỗ vỗ vai con trai, vòng qua hắn vào phòng, ánh mắt sắc bén nhìn vòng quanh một vòng, ngay cánh cửa đang đóng của phòng ngủ dừng một lát, nheo mắt lại nở nụ cười.



“Con trai trưởng thành, đã biết kim ốc tàng kiều rồi?”



―Lần này ba tới hẳn là đi bàn chuyện làm ăn đi?‖ Tiêu Phàm cố ý chuyển đổi đề tài, vừa rót nước cho cha, vừa nhẹ giọng hỏi.



―Oh, bàn chuyện làm ăn xong rồi nên theo lời căn dặn của mẹ con, đến thăm con một lát.‖



―Một thời gian ngắn nữa con sẽ về, nộp xong luận văn tốt nghiệp còn phải bảo vệ nữa, ba mẹ cứ yên tâm.‖



―Ta cũng không phải không yên lòng con, ta là không yên lòng Vệ Đằng!”



Cửa phòng ngủ mới vừa mở he hé ra, vừa nghe những lời này, lại nhẹ nhàng đóng lại.



Tiêu Phàm cau mày: ―Lần trước chẳng phải con đã nói rõ rồi sao? Con đã nhận định cậu ấy, hơn nữa mẹ cũng đồng ý đợi đến lúc con 25 tuổi liền thừa nhận quan hệ của bọn con.‖



―À, mẹ con mềm lòng, con nói muốn kết hôn với Diêm Vương gia bà ấy cũng đồng ý, ba cũng chưa nói đồng ý nha.‖ Nói xong vểnh vểnh chân, nhàn nhã uống trà.



―Vậy ý của ba là?‖



―Mấy năm nay con vẫn không tìm bạn gái, lần trước ba nghe mẹ con nói con có người mình thích, ba vui đến say mèm một trận, kết quả lúc tỉnh lại, mẹ con mới nói là một thằng bé. Con ta làm sao lại thích con trai?‖



Tiêu Phàm than thở, ―Con làm sao biết? Dù sao con chính là thích cậu ấy, ngài vẫn là đồng ý đi. Mẹ cũng đã đồng ý rồi.‖



―À, mẹ con hình dung bảo cậu ta rất lạc quan sôi nổi, đầu tóc giống như con nhím, lần này ba tới chủ yếu là muốn nhìn thử cậu ấy rốt cuộc là hạng người gì, nắm giữ tim con trai ta chặt như vậy.‖



Tiêu Phàm trầm tư chốc lát, cười nói: “Gặp cậu ấy thì được… chẳng qua, ngài không thể hù dọa cậu ấy.‖



Dừng một chút, lại thêm vào một câu: “Cậu là người con yêu, hy vọng ba có thể tôn trọng cậu ấy.”



“Cái này con yên tâm, ta đều nhiều tuổi rồi, chẳng lẽ còn bổ nhào qua đánh cậu ta hay sao? Huống chi còn có con bảo vệ nữa chứ.‖



Tiêu Phàm cười cười, xoay người đi đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa.




Thì ra anh ấy so với tưởng tượng của mình càng yêu mình hơn nữa.



Vệ Đằng ôm Tiêu Phàm chặt hơn một chút, lại nghe Tiêu Phàm đột nhiên nói: “Kỳ thực, điều anh lo lắng nhất, là trong thời gian nửa năm này em lại yêu người khác, như vậy, tất cả những điều anh làm cũng đều vô dụng.‖



Giả vờ làm tình nhân với Châu Vũ, anh ấy nhất định rất khó chịu…



―Cho dù anh làm tổn thương em, em cũng không từ bỏ anh. May là em kiên trì… Vệ Đằng.‖



―Ừm.‖



Trong lòng Vệ Đằng đau xót, kỳ thực, làm gì dễ vứt bỏ như vậy, tình yêu khắc cốt minh tâm, cũng đâu phải là vòi nước, bảo khóa liền khóa.



Hơn nữa những chuyện anh làm cũng không đến nỗi làm cho người ta phải giết anh báo thù.



Nhưng lỗi lầm vô ý, sau khi giải thích rõ, cuối cùng có thể vãn hồi.



Khi còn bé từng học một bài văn về con sói.



Có một đứa trẻ không ngoan, bởi vì đùa dai, hướng đến các thôn dân dưới chân núi thét lên ―Sói đến.‖ Thôn dân chạy lên núi, lại phát hiện cậu ta đang nói dối.



Ngày thứ hai, cậu ta lại la, sói đến, thôn dân lên núi, phát hiện cậu ta vẫn đang nói dối.



Ngày thứ ba, sói đến thật, đứa bé liều mạng hét lên, nhưng chẳng có ai lên núi, vì vậy, đứa trẻ kia bị sói ăn.



Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, làm người phải thành thực, nếu không thành thực sẽ bị báo ứng.



Nhưng không nói cho chúng ta biết, làm người còn cần tha thứ.



Kỳ thực, nếu như thôn dân cho đứa bé kia thêm một cơ hội nữa, có lẽ hắn sẽ không chết, hắn sẽ còn sống tốt, hơn nữa hấp thụ sự dạy dỗ bị sói hù dọa, cũng không nói dối nữa.



So với cái chết, so với chịu đau khổ cả đời, sự tha thứ lui một bước mới có thể trời cao biển rộng



Nếu không học được cách tha thứ, như vậy, chính bạn cũng sẽ không vui vẻ.



Vệ Đằng, cảm ơn em có thể cho anh cơ hội lần thứ ba.



Cơ hội lần thứ ba học yêu thương, học quý trọng, học khiến cho cả hai được hạnh phúc.



Chứ không phải để anh chịu sự trừng phạt đau khổ cả đời.



Thật may mắn, yêu một người đơn giản thẳng thắn, không biết tính toán chi li, không biết ghi nhớ hận thù.



Cũng thật may mắn, em là người duy nhất, bằng lòng tin tưởng đứa trẻ kia lần nữa, lên núi đánh sói.



Vệ Đằng vừa nghe vừa gật đầu, nghe được câu cuối cùng đột nhiên toát ra một câu, ―Bản thân anh không phải là sói sao? Em làm sao thành lên núi đánh sói rồi…‖



Một câu nói đem không khí phá hư sạch sẽ.



Tiêu Phàm bất đắc dĩ cười cười, ―Vậy thì nói ngược lại đi, em bằng lòng tin tưởng con sói, đi đánh chết đứa bé kia.‖



Nói xong liền xoay người đi tắm.



Ngược lại là Vệ Đằng đang ngồi trên giường, nhếch miệng nở nụ cười.



Kỳ thực em không vĩ đại như anh nói vậy… chính là con người em ruột thẳng, không thích ghi hận.



Bởi vì lúc hận anh, trong lòng em càng thêm khó chịu.



Nếu như không tha thứ anh, khiến anh đau khổ cả đời, bản thân em cũng sẽ đau khổ cả đời.



Cho nên vì anh thoải mái em thoải mái, tất cả mọi người thoải mái, đành không so đo hiềm khích lúc trước, bắt đầu lại lần nữa.



Yêu thì yêu, so đo nhiều như vậy làm gì.