Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 6 : Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ

Ngày đăng: 21:50 19/04/20


Thuyền đi Vân Lưu, Cửu Long Hý Thủy, Lãng Thạch Yên Vũ, Bát Tiên Quá Giang, trên đường đi, cảnh đẹp nối tiếp nhau hiện đến.(*)



Vệ Đằng cầm Camera chụp ảnh hưng phấn. Đa phần là chụp phong cảnh, thỉnh thoảng cũng nhờ Tiêu Phàm chụp cho hắn, mỗi lần đều sẽ làm một vài động tác kỳ quái, ngón tay có đôi khi chống cằm giả vờ cool, có khi làm mặt quỷ, thân thể mềm dẻo, bày poss thì trình độ vặn vẹo khiến người khác kinh ngạc.



Liên tiếp chụp hình, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy Vệ Đằng đang cường bạo võng mạc của mình.



Đi thuyền lên trước, non nước Quế Lâm, phong cảnh Li Giang thu hết vào tầm mắt, làm cho tâm trạng con người vui vẻ thoải mái. Hướng dẫn viên du lịch đang giới thiệu tên núi gặp trên lộ trình, Tượng Tị Sơn, Phục Ba Sơn, Điệp Thải Sơn, Nam Khê Sơn, mỗi lần nói đến một vài danh cảnh, Vệ Đằng lại nhanh chóng lấy camera ra chụp ảnh tách tách, bộ dáng cao hứng bừng bừng đó, lúc đầu khiến Tiêu Phàm cảm thấy có chút đáng ghét, nhưng sau khi nhìn quen rồi, hình như tâm tình bản thân cũng thay đổi tốt hơn.



Có lẽ, đây là sức hút của Vệ Đằng nhỉ.



Thuyền đi một mạch, phong cảnh hai bên bờ sông thiên hình vạn trạng, nước biếc vây quanh, gió thổi từng cơn.



Non nước Quế Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, dù cho Tiêu Phàm đối với Quế Lâm không chút hứng thú, dần dần cũng theo Vệ Đằng cùng chìm đắm trong cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp.



Dọc theo đường đi gió nhẹ quất vào mặt, Tiêu Phàm nhìn về phía chân núi xanh thẳm phía xa xa, tâm tình cũng trở nên đặc biệt khoan khoái lên.



Chính là, bên cạnh Vệ Đằng huyên náo, rất là làm hỏng bầu không khí.



Đến buổi trưa, thưởng thức xong cảnh đẹp Li Giang, đoàn người đi đến công viên Xuyên Sơn nổi tiếng nhất Quế Lâm.



Tại cổng công viên, Vệ Đằng nói muốn chụp ảnh cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cau mày không muốn chụp, Vệ Đằng lại không chịu không chụp y một tấm lưu lại kỷ niệm.



Vệ Đằng cúi người, chỉnh camera chụp xa, nhắm ngay Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm trong màn hình một thân tử khí lạnh lùng, sắc mặt cũng nhìn không tốt lắm, Vệ Đằng liền cố gắng đùa hắn, “Cười cái, cười một chút nào, cà!”



Tiêu Phàm nhíu nhíu mày, xoay một cái xem thường, sau đó nhếch miệng bật cười, tự thân cũng nhận thấy nụ cười bày ra như vậy rất ngốc, nhưng vẫn là không nhẫn tâm dội nước lã Vệ Đằng. Cư nhiên lại học theo người ta chìu ý hắn sao? Tiêu Phàm lắc lắc đầu không thể tin nổi.



Mà Vệ Đằng đối với tấm ảnh chụp được vô cùng bất mãn, vì nụ cười kia tuy rằng đẹp mắt, nhưng một chút cũng không cảm nhận được sự vui sướng của chủ nhân, rõ ràng là ứng phó. Vệ Đằng đem camera đưa cho cô gái vừa quen khi đánh bài trên xe lửa, đi đến cạnh Tiêu Phàm, lầm bầm có chút tức giận, “Anh cho là đang chụp di ảnh sao? Thật không quen nhìn anh như vậy, có chuyện phiền lòng gì mà không bỏ xuống được? Du ngoạn là vì thả lỏng tâm tình, anh xem thử xem, xung quanh có ảnh người nào sầu mi khổ kiểm như anh không…”



“Cậu hiểu rõ tôi sao?” Tiêu Phàm đột nhiên ngắt lời hắn.



Vệ Đằng có chút không hiểu lắc lắc đầu, lại nghe Tiêu Phàm lạnh lùng nói rằng: “ không biết, vậy không có tư cách lên tiếng.”




Vệ Đằng à, cậu vốn có giọng đã lớn, chỉ đùa một chút cũng không thể nói nhỏ nhỏ thôi sao?



Vẫn cần tôi mất mặt theo cậu à.



Lộ trình mệt mõi một ngày vừa kết thúc, buổi chiều, Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đi ăn cháo Quế Lâm, lần này Tiêu Phàm sớm thanh toán tiền.



Hai ngày sau đó, Tiêu Phàm chỉ cảm giác có nhiều du khách vậy cùng nhau chen chúc một chổ, xung quanh đủ loại mùi lạ, hơn nữa ánh nắng nóng bức, quả thực là khổ thân.



Cơm tối qua đi, Vệ Đằng nhìn xem TV như bình thường, lúc Tiêu Phàm tắm xong, vì quá nóng nên cởi đồ ngủ, chỉ mặc cái đồ lót, nằm trên giường xem tạp chí. Ánh mắt Vệ Đằng bay về hướng Tiêu Phàm chăn bị đẩy qua bên hông để lộ thân trên, nhìn qua đặc biệt gợi cảm.



“Này, anh… có bạn gái không?” Vệ Đằng đột nhiên đưa ra câu hỏi dọa Tiêu Phàm bị sốc, lông mày Tiêu Phàm giật giật, buông tạp chí trong tay nhìn Vệ Đằng nửa ngày mới cười nói: “Có.”



Vệ Đằng một bộ mặt thất vọng.



Tiêu Phàm ngược lại dâng lên sự hài lòng khó có, vì mấy ngày ở chung, y đột nhiên nghĩ Vệ Đằng mặc dù có điểm đáng ghét, nhưng không có tâm kế gì, rất dễ đối phó.



Trước khi hắn muốn giới thiệu bạn gái cho mình, trước tiên phải bóp chết mong muốn của hắn.



Lần sau hắn đưa đồ ăn cho mình, mình cứ nói đau bụng là được rồi.



Vệ Đằng cũng không biết Tiêu Phàm ở đó cười cái gì, cười đến vẻ mặt thâm thúy. Không thể làm gì khác hơn là cào cào tóc mạc danh kỳ diệu, gửi tin nhắn cho em gái: “Nam nam, tấm vé tình nhân của em thế nào vậy? Vì sao cuối cùng anh vẫn cảm thấy có điểm kỳ quái?”



Vệ Nam sau khi nhận được tin nhắn, hít sâu một hơi, hồi phục sắc mặt bình tĩnh nói: “Anh, không liên quan đến em, cái này gọi là duyên phận.”



Duyên phận? Kiếp trước mình thiếu nợ hắn mới đúng ấy.



(*)舟行云流, 九龙戏水, 浪石烟雨, 八仙过江.: thấy nó xuất hiện rất nhiều trong những bài giới thiệu về phong cảnh QL, tìm thử thì mù mờ quá mà dịch ra càng kỳ quái nên cứ giữ nguyên Hán Việt.



(**)”Giang tố thanh la đái, sơn như bích ngọc trâm”: sông làm cái lưới xanh, núi như cây trâm ngọc [ theo ý mình là vậy thôi]