Tình Yêu Lạ

Chương 23 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


- (^_^!) Hìhì… hì… 2… 2 người ăn zì, uống zì? – Tôi tái xanh cả mặt khi 2 gã hung thần đang nhìn nhau bằng cặp mắt nảy lửa. Tên nào cũng dữ tợn và rất ư là hung hãn.



2 gã ngồi đối diện nhau, nhìn tôi lăm lăm hết lượt rồi lại nhìn nhau đấu nhãn quang. Tôi bị kẹt cứng ngay khúc chính giữa và ko thể nói, ko thể nhúc nhích cũng như ra ám hiệu hay cử chỉ gì khiến cho 1 trong 2 tên đó dừng tay lại. Thiệt là hại người hại mình mà! (~_~)



- Ăn gì, uống gì? – Tôi lặp lại câu hỏi khi quay sang anh Quân. – “Anh sao hả?”



- Thịt người. – Quân nói chắc nịt trong khi mắt ko rời khỏi mặt thằng Khoa.



- Sốc em wài hen! (@[email protected]) – Tôi luýnh quýnh quay sang phía thằng Khoa. – “Sao hả? Ông ăn gì? Hay là uống nc gì?”



- Nuốt cục tức đủ no rồi. - Thằng Khoa trợn mắt nhìn tôi trong khi phân nữa con mắt còn lại thì liếc anh Quân thiếu điều tưởng rớt con ngươi ra.



- Sốc chập 2 hen! (^_^!) 2 người zỡn ngươi đủ chưa?



- Sao có tui mà lại có thằng đầu heo này ở đây? - Thằng Khoa hỏi tôi trong khi 2 tay nó banh miệng tôi ra hết cỡ. Đó là hình phạt cho kẻ trăng hoa. Tôi đang bị tra tấn.



- Ur… đau… - Tôi rên lên.



- Ê mậy, mày làm gì mà nhéo nó? – Quân chụp tay thằng Khoa rồi dằn xuống. Ảnh lấy tay xoa mặt tôi để bớt đau trong khi mắt vẫn ko rời đối phương. – “Mày tưởng mày là ai mà cả gan nhéo nó trc mặt tao? Tao cưng nó hong hết còn mày thì… Mày muốn gãy mấy khúc trên tay mày?”



- Tao chém mày tét sọ.



- Thôi! – Tôi gào lên.



- Cưng nữa, dám lộng hành dữ dội luôn! Dám kêu nó tới rồi zờ than thân là sao? Chết nè!!! Chết…!!! – Quân ko nói tiếp mà lại đưa 2 bàn tay lên và tiếp tục hành hình tôi bằng cách nhéo mũi.



- Đau… aaaaa…



- Mày hong cho tao nhéo zờ mày ngắt hả? - Thằng Khoa xô tay Quân xuống.



- Kệ tao! Mày là thứ gì ở đây mà lên tiếng?



- Là cái mả dòng họ mày.



- Mày tin mày đi cấp cứu liền hong? – Quân giơ chân lên chuẩn bị đạp.



- Thôi mà! – Tôi giơ tay ra chụp chân của hắn lại để phòng trường 2 đứa nó choảng nhau. Ko khéo nơi đây sẽ biến thành bãi chiến trường mất thôi.



- Chổ đàn ông nói chuyện, im! – Ko hẹn mà thành 2 đứa nó bắt đầu quay ra nẹt lại tôi.



- Tui hong phải đàn ông sao?



- Ko tính trong danh sách. – Quân bụm miệng lại cười lớn.
- Hêlô! – Tôi giơ tay chào.



- Morning… Sáng ra gặp hắc ám rồi. – Anh Quang cào nhào.



- Zì zị? Anh mất tiền hả? – Tôi tò mò.



- Ko, gặp phải “thái tử với công chúa” nên mới bị xui thôi.



- Zụ zì? Kể em nghe coi!!!



- “Ở đây có những món gì đắt tiền?” – Anh Quang nhái giọng con gái trong khi cái tay ảnh múa may y như con nhỏ “hợm” kia làm mà lúc nãy tôi nhìn đc.



Uhuư… rồi sao nữa? – Tôi ôm bụng mắc cười.



- “Gì? Cả súp măng tây mà cũng hổng có nữa hả? Bánh táo đỏ cũng hong luôn hả?” – Anh Quang thôi giả giọng con gái rồi chạy sang giả giọng con trai: “Có capuchino ko? Hay là sữa dê cũng tạm đc…”



- Anh đạp phải bãi mìn rồi. Hehehe… hahaha… á ha haha…



- Con m… nhà nó! Nó là như ở đây là nhà hàng 5 sao ko bằng ấy… gọi những món nghe ra cứ tưởng để vua ăn. – Anh Quang cào nhào.



- Nhìn tụi nó dị hợm quá? Đi học mà nó chơi cả bộ đồ nhìn “siêu nhân” ghê! Anh có để ý hong? Nó mang cả giày trong khi con chị mặc váy ngắn đi guốc, áo lửng nữa… hor hor… Thằng em thì mặc 1 bộ đồ đi biển của Sinbad với mớ dây mực tùa lua xua. Y chang ở dưới thuỷ cung lên.



- Chắc lại là học sinh chuyển trường. Trường mình xung quanh đây toàn bắt học sinh mặc áo dài nếu là nữ còn nam thì tây phục. Tụi nó chắc lại ở vùng nào đó xa lắc tới rồi. Nhìn Tây lắm!



- Hi vọng là ko phải tụi tâm thần.







- Xin chào! Tôi là Dustin và tôi sẽ học ở đây với các bạn.



Zê zu ơi!!! Tôi ko còn tin nữa… cái thằng nhóc đẹp trai với mái tóc nâu nâu hạt dẻ đang ở trong lớp tôi, tôi đã rủa thầm nó sáng nay và bây giờ nó lại sẽ đụng nhau cạch cạch với tôi trong những ngày tới tại đây, lớp học của tôi.



1 lần nữa, thái hậu lại tỏ ra là mình sáng suốt khi bà ấy chỉ tay ra lệnh cho thằng nhóc “Tây Lai” tới gần chổ tôi và nó sẽ đặt đít ở vị trí “bên tai trái” của bàn học mà tôi đang ngồi đấy.



- Dustin hân hạnh làm quen với bạn. Tên gì nào? – Nó giơ tay và tỏ ý muốn làm quen khi còn chưa kịp vào chổ ngồi. Cả lớp đang nhìn nó chằm chặp… “Sao lại có người tự nhiên và ko có sự ái ngại trong người thế nhỉ?” – Đám con gái sốt lên trong khi đám con trai lại bực cả ra mặt.



Tôi thì hong bận tâm chút nào tới nó. Nó có gì đâu mà bận tâm. Cái tôi đang chú ý tới nó là cái huy hiệu nó đeo trc cặp. Cái huy hiệu thật đặc biệt!



Chúa tôi ơi!!! Sao tôi lại phải gặp toàn nhiều chuyện lạ kỳ trong cuộc sống? Ông trời sắp đặt hay thật đấy! Lắm lúc, tôi muốn tin mà hong tin đc.



Cái huy hiệu mà thằng Dustin đeo trc cặp to to cỡ nắm tay, hình tam giác chạy dài và trên đó là 7 màu khác nhau. Huy hiệu Rainbow!