Tình Yêu Lạ

Chương 33 :

Ngày đăng: 11:05 18/04/20


Một ngày u ám…



Kể từ sau bữa tôi chính thức nói “say bye bye” với thằng Khoa thì anh Quân lại càng tỏ ra lo lắng tới tôi và chăm nom kỹ gấp đôi gấp ba trước kia, ngược lại với ảnh là thằng Khoa nó luôn nhìn tôi bằng ánh mắt “hình trái bom nguyên tử”, tôi dư biết nó ghét tôi tới mức độ nào. Thật sự tôi chả biết là nó vì thích tôi thật lòng mà tỏ thái độ kiểu đó hay chỉ vì nó mất đi một món hàng có thể dư sức độc chiếm nên mới đâm ra hành xử như zậy. Nhưng… tôi thà là bị nó căm thù tới mức độ muốn ăn gan tươi hay uống tiết canh móc từ thanh quản tôi ra thì tôi cũng không bao giờ muốn chơi trò bắt cá hai tay với nó nữa. Lí do đơn giản: “Quân rất là ghen!”. Còn tôi bây giờ chỉ có dám nghĩ tới Quân, nếu mà ảnh bỏ tôi thì tôi cũng sẽ đi tìm ảnh để mà “quỳ lại tám trăm cái” cho cầu bằng được tình yêu lại với tôi. Nói mới nhớ ra tôi là một đứa mê trai thấy sợ!! (Không ngờ tôi lại tự lấy tay vả vô mặt mình, hur hur…R_R)



- Sao buồn vậy bé bi? – Quân gõ nhẹ lên đầu tôi khi ảnh tới hành lang lầu hai.



Chả biết nên nói sao, thiệt tình đang lo lắng hết biết!!



- Hong có gì! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy trước câu hỏi của người yêu. Chối ảnh chứ biết sao giờ, nói ra ảnh lo dùm mình thì tội thêm.



- Chứ sao mặt y bánh cam ế zạ? – Tôi được tặng một cái bánh Scotty.



Lấy cái bánh, tôi ỉu xìu trả lời:



- Anh cho em giấu anh một chút xíu đi!! Giấu anh một chút xíu thôi!



- Hong cho! – Quân lắc lắc ngón tay để tỏ ý không chịu.



- Chứ em nói ra anh bận tâm thì mắc công lắm!!



- Em hong nói anh cắn em! – Ảnh nhe hàm ra rồi chụp lỗ mũi tôi mà nhéo mạnh.



- Uiiiiiiiiii… Chơi kỳ zạ? – Tôi quát.



Quân càng xiết mạnh hơn.



- Nói đi rồi anh tha! Nhanh lên!!



- Bỏ em ra trước! – Tôi kỳ kèo.



- Không nói anh sẽ cắn thiệt chứ không có nhéo đâu. - Quân bỏ tay ra rồi lại banh mặt tôi tiếp. – “Nói nào!”



- Từ từ!!



- Sếp ra lệnh mà hong nghe hả?



- Nói nè! – Tôi cúi mặt xuống đất. – “Dustin nó giận em rồi!”



- Thằng tóc nâu bị khùng khùng đó hả? Cái thằng em của con nhỏ xí xọn ở trong lớp anh đó àh? – Quân trề môi ra.



- Người ta có bị khùng đâu mà anh nói… Hừhmmm… - Tôi liếc Quân thiếu điều muốn lọt bên kia con mắt ra.



- Dustin thì sao chứ?



- Nó giận em thiệt rồi chứ làm sao…
- Điên hay sao mà khoái kiss tui hả? Tui là hoa đã có chủ rồi! – Tôi lau lau cái mặt mình để tránh bị Dustin gây mê. (@[email protected])



- Nếu ông chịu quay lại với Khoa thì lên giường hay làm đại loại bao nhêu thứ với ông tui cũng dám!



(#_#) Tôi từng biết nhiều thứ rắc rồi, duy lần này là rắc rối nhất!!! Một anh bạn thân của tôi lại dám ra điều kiện thiệt là béo bở để đổi lại niềm vui cho bạn trai mình. Khốn khổ chưa!!



- Điên rồi! Ông bị điên rồi đó!!! Tui hỏi ông thằng đó có gì mà ông điên vậy hả?



- Khoa vui thì Dustin vui! (^_^) - Nụ cười của Dustin là tôi sợ đến thót tim.



[…]



Quân há hốc miệng trước diễn biến câu chuyện của tôi tường thuật lại đến không sót chữ nào (thêm vào thì có chứ làm gì phải bớt đi).



- Nó bị tâm thần hả? – Anh Quân trợn mắt lên vì bất ngờ.



- Anh tâm thần thì có!



- Mà tự nhiên sao nó giận chài? Mắc cái mớ gì tới nhóc mà nó đâm ra khùng với nhóc chớ? – Quân tỏ thái độ đa nghi.



- Em đạp nó một đạp rồi chạy lên lớp luôn. Hết tiết thì nó trở vô với cặp nanh dựng ngược lên, đã zị còn đạp chân em một phát đau điếng hồn.



- Chị hai nó xúi bậy hả?



- Ai biết đâu được chứ! – Tôi lại lái sang cái khác. – “Nó yêu thằng Khoa dữ quá há!”



- Thằng đó có gì để thương nổi, tiếc là không có dịp tẩm quất cho nó!!!



- Nhịn nó đi! Lỗi của mình chứ lỗi của ai mà đi kiếm chuyện với người ta chứ.



- Ghét ai hay ba xạo!!



- Thiệt là anh hong có hong mà bày đặt bình phẩm ai? – Tôi nhìn Quân bằng con mắt nghi kị.



- Chắc là… Hiiiii… (^_^!) Làm gì nhìn anh ghê zạ?



- Tui mà biết ông léng phéng là chết nhá!!! Trùi ui!! – Tôi ngắt mạnh cánh tay Quân. – “Trùi úi!!!”



- Đau!! Aa…



Vừa đúng lúc Quân ôm tôi vô thì có ai đó chụp hình từ đằng sau.



Quân quay lại.