Tình Yêu Lạ
Chương 44 :
Ngày đăng: 11:06 18/04/20
“… Khu vực vịnh Bắc Bộ và vịnh Thái Lan có mưa rào và giông dài nơi, tầm nhìn xa trên 10km…”
Bản tin thời sự đã chán queo quèo, khô ran khô khốc thì đến vụ Dự báo thời tiết này cũng không ướt át hơn bao nhiêu phần. Tôi thèm một bài nhạc nước ngoài đến tận cổ họng, có thể là: Sorry seems tobe the hardest, No promises, Damaged, My oh my… hay bất kỳ bài nào đó chẳng hạn. Rất tiếc là nhà Quân thì không có! Mà có lẽ là cũng có nhưng tôi tìm không ra thôi, cất ở đâu ai mà biết được.
Nhà của mấy tên con trai độc thân thường rất lộn xộn, rối tung rối mù lên như thể giặc Tàu vừa đổ binh qua đấy. Mọi thứ không có ngăn nắp, bên kia một món thì bên này hai món, quần một ngã còn áo một đường, tủ lạnh luôn luôn thiếu thức ăn… Ai cũng rõ mà! Chớ hiểu nhầm mà bé cái lầm! Nhà Quân khác xa đấy bạn ạh. Nền gạch láng boong, thơm hương cỏ của Vim nhà sạch đã là điều tôi ngạc nhiên hơn hết thảy. Bàn ghế, Tivi, giày dép, mũ nón, ly tách đều rất tinh tươm, cái nào thì ở vị trí đó, tủ kính lớn đàng hoàng. Đã vậy hắn còn có một căn nhà với gian bếp sạch hơn bất kỳ gian bếp nào tôi từng biết đến, nó sáng bóng như thể đồ mới mua về. Nói một cách nôm na tóm gọn nó là thiên đường của những tên độc thân. Vậy đi há!
Chỉ tội cho tôi, bị nhốt ở phòng khách có một mình. Ngồi coi Tivi mà thấy chán đến não ruột, bốn bề vắng toe hoe đến độ nghe tiếng dế kêu còn rõ hơn là nghe người ta đọc bản tin Thời sự. Chán ghê lắm!
- Anh!! Xong chưa? – Tôi rên rỉ gọi Quân từ trên phòng khách.
Căn nhà vừa rộng vừa vắng vang vọng giọng nói của tôi. Mà giọng tôi thì có gì hay cơ chứ, lúc thì nó nghe đằng đặc rồi chảy nhẹ ồm ồm như thể con gấu bị tắt tiếng, lâu lâu lại loang loãng sền sện rồi nâng âm thành léo nhéo như con cú vọ nó kêu. Nói trắng ra thì… y chang như giọng của mấy đứa bot pha loãng ra. (^_^!)
Một lúc lâu sau, có tiếng Quân đáp lời từ trong nhà tắm:
- Chưa nữa.
Quân đi tắm thôi mà, có gì lạ đâu. Tôi phải ngồi trên phòng khách đợi anh ấy, vừa ngồi xem Tivi vừa ăn trái cây cho đỡ buồn miệng thôi. Đừng có nghĩ tới chuyện tại sao tôi không vào tắm chung nhá! Kỳ cục ghê lắm! (>_<) Nghĩ như dzậy là xấu đó.
- Anh tắm lâu hơn cả em nữa. Không sợ hao nước hả?
- Hơi đâu mà lo em! Nhà anh một tháng đóng chỉ có mấy chục ngàn tiền điện nước thôi, chủ yếu anh đi long nhong ngoài đường đâu có xài nhiêu.
- Hong biết tiết kiệm gì trơn hà.
- Hong biết tiết kiệm gì trơn hà.
Quân đột nhiên đổi giọng, nghe có vẻ hoảng hốt:
- Chết cha chưa…
- Cái dzì tới rồi? Anh đừng nói con dơi nó bay vào phòng tắm anh nha!
- Anh không mang khăn tắm vào. - Một câu trả lời nghe thật là đơn giản nhưng cũng đủ chết người.
- Tính sao? Anh đừng có nói là… Anh tồng ngồng cái… đi ra đây lấy…
- Mang vào đây dùm anh đi!
- Em ở đợ anh sao?
- Ngoan! Pé ngoan mang vào cho anh đi!
Tên này chẳng giỏi gì, chỉ giỏi mỗi ba cái chuyện hay nhờ vả người ta. Hứ!
- Đi tắm có mỗi cái khăn cũng quên mang.
…
(^_^!) (*_*) (~_~) (@[email protected])
Tình huống này thiệt là… khó xử!
- Sao… Sao đi tắm mà hong đóng cửa nhà tắm chài? – Tôi đổ mồ hôi ướt cả áo mình khi thấy cái cửa phòng tắm nó mở toang hoang ra trước mặt.
Ban đầu tôi còn muốn chết đứng ngay ở đó chứ đừng nói chỉ mỗi việc đổ mồ hôi. Tôi nghe tim mình đập liên hồi, hai lỗ tai nóng bừng bừng, mặt bắt đầu ran lên.
- Bây giờ anh đi ra phòng khách cũng có làm sao! Ở một mình thì sợ gì ai. – Bên trong nhà tắm, Quân nói vọng ra như thể đó là chuyện bình thường. Mà cũng phải, nhà này chỉ có mỗi một mình anh ấy thì chuyện tắm tiên hay lỡ mà có… như nhộng đi tới đi lui cũng có ai thấy được đâu. Chỉ có tôi là khổ thôi! Bây giờ thì… - “Em sợ hả?” - Hắn đột nhiên lú đầu ra khỏi phòng tắm một cái độp.
- Áh! – Tôi giật mình la toáng lên. – “Bớ… bớ người… ta…”
- Gì chứ? Sao la lớn dzậy?
- Anh không biết hai chữ “liêm sỉ” viết ra làm sao mà. Tắm mà không đóng cửa thì…
- Đưa khăn đây nào! – Quân ngoắc ngoắc một ngón tay ra hiệu.
- Làm như chó hong bằng hà. – Tôi bực dọc tiến tới phía trước, chân giậm ình ịch trên nền gạch.
- Mai mốt lấy anh rồi ở đây luôn, chịu hong?
[email protected]#~!%$#^@$^&**%^&
Tôi ho sặc sụa ngay sau đó.
- Ặc… Ặc… Occc…
- Nói thiệt đó! Anh không nói giỡn chơi đâu. – Quân nghiêm nghị nhìn tôi.
- Ờ thì… thì thiệt! – (~_~) Không lẽ Quân muốn lấy tôi thật sao? Hi vọng là hắn nói chơi.
Chúng tôi im lặng mất mấy phút.
Tôi không dám quay lưng lại đằng sau, Quân đang nằm ở đó.
- Cho anh “xử” em đi! – Rõ rồi! Hắn cuối cùng cũng đã lộ nguyên hình là một con dê đực. Tôi biết chắc chắn là không một tên Top nào có máu lạnh nổi. Đều là một đám dê máu nóng, lúc nào cũng nặng nề tư tưởng “tình dục” trong não.
- … - Tôi biết nói gì hơn là chỉ im lặng vào lúc chứ. Nói không cũng không được mà nói ờ cũng càng khó. Nửa này thì tôi sợ mà nửa kia thì… cũng bị cái không gian này nó làm cho kích thích dữ dội.
Dây thần kinh thái dương của tôi giật đến độ có thể nghe “bực bực” bên tai.
- Em không nói nghĩa là em đồng ý? – Quân tiếp tục hỏi tôi.
- … - Về phần tôi, tôi cũng tiếp tục im lặng.
- Đồng ý phải hong? – Không đợi tôi nói gì thêm, Quân hành động ngay sau đó.
Một cánh tay dịu dàng nhưng không kém phần quyết liệt kéo tôi nằm xuống giường. Ba mươi giây sau, một màn mây mưa thành hình.
Sau mây mưa là gió bão phải không?
- “Làm gì đi!” – Tôi tự nói với bản thân mình.
Quả thực tôi không biết làm gì.
- “Chết rồi!! Làm gì bây giờ? Tới luôn hay là… Mình dại trai quá rồi…”
Mây đen kéo đặc bầu trời, mưa nhỏ hạt buông khắp không gian.
- “Con trai gì có gì mà mất, cho thì cho!” – Tôi nghĩ đến chiều tối nhất trong suy nghĩ của mình.
Tay tôi sờ soạng khắp nơi, đúng lúc đó tôi đã bắt được… một vật gì đó cưng cứng mà âm ấm. (@[email protected])
- Ui da… Sao em bạo lực quá dzạ? – Tiếng rên của Quân vang vọng trong đêm tối.
Quả thực tôi thấy mình hơi quá đà, dẫu sao thì… cũng không nên mạnh như vậy.
- Ai bỉu anh nói… Anh đòi tới mần chi?
- Cũng không cần em ác dzậy chớ? Đau muốn chết!
Mắc cỡ, tôi lồm cồm bò dậy rồi rúc vào cái chăn bông liền lúc ấy. Tay vẫn không buông bảo vật của mình ra.
Hú hồn! Mém xíu là tôi thành miếng thịt bị… xiên ngang rồi. Hên là chụp phải nó.
- Xịt!!! Đau quá chừng! – Quân vẫn còn rên rỉ ngoài đó.
Xin nói thêm là “bảo vật” cưng cứng, dài dài mà âm ấm lúc đó tôi chụp phải là ống đèn ngủ chứ hong phải cái mà… đầy đủ ý nghĩa, món đồ gia bảo của “cánh đàn ông” chúng ta nha. Ống đèn ngủ huỳnh quang được ghim điện nên âm ấm là phải thôi. Nó cũng đồng thời là hung khí để tôi… (^_^!) đập đầu Quân trong lúc mình đang bí lối và không thể nào nhắm chừng việc khiến anh ấy dừng bằng cách chi cho đặng.
Tôi đập hơi mạnh tay thì phải?
- “Mày điên rồi! Sao mày đập ảnh mạnh quá dzậy thằng ngu?” – Tôi lấy tay tát vào mặt lia lịa khi nghĩ tới chuyện ngu ngốc mình vừa làm ra. – “Rủi ảnh bị chập dây thần kinh thì sao? Lỡ ảnh mất trí rồi quên luôn mày thì mày có gánh tránh nhiệm được không?”
Lúc đó tôi xấu hổ đến chết rồi. Phải mà tôi chịu nằm im để cho… thì đâu có tới nỗi nào.