Tình Yêu Phô Trương

Chương 6 :

Ngày đăng: 22:42 21/04/20


Editor: Trà Đá.



Khương Đường làm người mẫu mấy năm, vì phải thích ứng với cuộc sống đi diễn

bận rộn, mà một cô khi nghiêm túc làm một chuyện gì đó, thì hiệu suất

cao đáng sợ.



Sau khi Cố Đông Thần đi, Khương Đường lập tức rời

giường, khóa trái cửa, mắt nhìn con gái đang ngủ trên giường một lần

nữa, Khương Đường lấy ra một cây kéo, rồi đi thẳng vào phòng quần áo của cô. Biệt thự này, hôm nay cô đi cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa,

những quần áo, giày dép, đồ trang sức đều là của cô, Khương Đường không

mang đi, nhưng tuyệt đối cũng không cho phép ngày hôm sau nó lại xuất

hiện trên người của người khác.



Chanel, LV, dior…………..



Quần áo, giày dép, túi sách sang trọng, chỉ một nhát kéo đâm xuống, toàn bộ

hoàn toàn bị phá hủy. Một lượt đâm xuống, Khương Đường siết tay chặt đến nỗi có dấu đỏ, nguyên cả cánh tay đều có chút đau, trên người cũng đổ

đầy mồ hôi. Nhưng cô cảm thấy Diẽndanlequydon sảng khoái, lúc này mắt

mới thấy thiên đường, Khương Đường ném cây kéo, mang theo một cái rương

hành lý trở về phòng ngủ.



Khương Đường ôm lấy con gái, kéo hành lý đi về phòng cho con gái.



“Phu nhân…………” Bà vú khiếp sợ nhìn cô, “Bà đi ra ngoài ạ?”



Khương Đường không trả lời, đặt con gái lên nôi, rồi kéo hành lý đi thẳng đến

tủ đựng đồ của con gái, quần áo, tả giấy, sữa bột, dao cắt móng tay

chuyên dụng cho con nít, mỗi một thứ, cô nhét đầy hành lý. Khương Đường

sanh đứa bé xong, rồi còn phải rời khỏi Cố Gia, ở bên kia cô không có

chuẩn bị, những thứ này mặc dù là do Cố Gia bỏ tiền mua, nhưng cô đã

không lấy biệt thự hay tài sản gì rồi, thì những thứ nhỏ nhặt này có là

gì chứ? Nếu như không phải cần thời gian sắm đồ mới, sợ con gái không

thoải mái, thì Khương Đường sẽ không mang theo những thứ này đi.



Cô điên lên rồi, bà vú hoảng sợ chạy đi tìm Cố Đông Thần.



Cố Đông Thần vừa nghe tối nay Khương Đường đi, dù sao cũng là vợ chồng hai năm rồi, cô lại dẫn Đóa Nhi đi, Cố Đông Thần xoa xoa trán, sang xem

Khương Đường như thế nào, vừa vào cửa, chỉ thấy Khương Đường để Đóa Nhi

vào túi ngồi của em bé, rồi đeo lên lưng cô, sau đó cúi xuống khiêng

hành lý. Nhìn thấy anh, sắc mặt của Khương Đường không thay đổi, lắc lắc chìa khóa xe, “Chị Thẩm sắp tới, tôi vào xe lấy cái ghế an toàn cho Đóa Nhi ngồi, xong việc tôi để chìa khóa xe ở trên xe. Tổng giám đốc Cố, xe tôi trả lại cho anh, tất cả những đồ dùng của tôi, tôi đều phá hủy hết

rồi, hy vọng anh đừng để ý.”



Cô vừa nói vừa đi ra ngoài.



Cố Đông Thần ngăn ở trước cửa, cúi đầu, thấy Đóa Nhi nằm bên trong túi
‘Trung thành’, Thẩm Kình phân chia công việc cho Tề Minh, Tề Minh thấy

không ổn, thì sẽ đề nghị Thẩm Kình xem xét lại, Hà Đại Bưu thì không nói nhiều như vậy, không nói hai lời, đột nhiên tăng tốc lái vượt qa chiếc

xe BMW màu xám bạc, ở một khoảng cách không gần không xa đột nhiên thắng xe lại, chặn phía trước đầu xe của Thẩm Tố.



Chân mày Thẩm Tố nhảy dựng lên, nhưng lại không thể đậu xe ở bên đường, trong lòng mắng Thẩm Kình, nhất định là kẻ điên mà.



Xe đột nhiên chậm lại, Khương Đường đang chơi đùa với con gái thì ngẩng

đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía trước, lại thấy có một người đàn ông ở

phía bên ngoài xe đang sải bước về phía bên này, giày da màu đen, quần

tây âu màu đen, phía trên mặc một cái sơmi màu trắng, không thắt cà vạt, ba nút áo sơmi ở phía trên cùng mở banh ra, gió vừa thổi, lộ ra lồng

ngực vạm vỡ, dáng vẻ lưu manh.



“Chị Thẩm………” Khương Đường nhức đầu, phía bên cô đã đủ loạn rồi, thật sự không còn sức để đối phó với Thẩm Kình.



“Lúc em gọi điện thoại cho chị, thì nó đang ngồi ở bên cạnh.” Thẩm Tố bất

đắc dĩ giải thích, buông tay xuống của sổ xe, lạnh giọng trách mắng Thẩm Kình, “Cậu bị bệnh có phải không hả?”



Thẩm Kình khom lưng, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào Khương Đường ở phía sau, “Mở cửa, nếu không

thì tôi sẽ chặn ở trước xe đấy.”



Không có ai hiểu tính khí của

Thẩm Kình hơn Thẩm Tố. Đừng có nhìn thấy Thẩm Kình có tài sản trăm tỷ,

được truyền thông giới thiệu là có tài kinh doanh, thật ra thì cái tính

lưu manh từ thời làm chủ thầu, nó đã ăn vào trong xương tủy rồi, Khương

Đường nhìn chiếc xe ở phía đối diện, Thẩm Kình có thể đứng ở chặn ở

trước đầu xe của Khương Đường, Khương Đường đứng bao lâu thì anh xác

định đứng bấy lâu, hai mắt không nháy lấy một cái.



Thẩm Tố quay đầu lại, thăm dò ý kiến của Khương Đường.



Khương Đường trừng Thầm Kình: “Anh tới làm cái gì? Anh biết tôi quyết định ly

hôn, đến để nhạo báng tôi hả, vẫn còn muốn theo đuổi tôi sao?”



Thẩm Kình sờ sờ mũi một cái, không nhìn cô, thúc giục Thẩm Tố, “Mở cửa.”



Thẩm Tố cúi đầu nhìn điện thoại di động, Khương Đường không mở miệng, cô sẽ không chủ động mở miệng.



Thẩm Kình không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng sang Khương Đường, “Còn không mau mở cửa?”



Khương Đường tiếp tục nghiêng đầu, dỗ dành con gái.



Thẩm Kình cười nhạo, đứng thẳng người lên, đi vòng ra phía trước, xoay người ngồi trên đầu xe, từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá và bật lửa, đốt một điếu thuốc, đưa lưng về phía hai người phụ nữ ngồi trong xe.

Đầu nhìn xung quanh, nhả khỏi thuốc, vừa ngắm cảnh đêm vừa dương dương

tự đắc, rõ ràng là muốn dây dưa nữa.