Tình Yêu Phô Trương

Chương 72 :

Ngày đăng: 22:43 21/04/20


Editor: Trà Đá.



Sau khi quay phim xong, trên đường về nhà, Khương Đường đeo tai nghe xem mấy đoạn phỏng vấn video.



Đầu tiên là Phùng Duyệt, cô ta vừa mới bị đuổi ra khỏi bộ phim thì la lối om sòm, trong clip Phùng Duyệt khóc lóc sưng cả mắt, một phương pháp để chiếm được sự đồng cảm từ công chúng, đồng thời tố cáo “Người chị mắc bệnh ngôi sao” bất công, hơn nữa chỉ khéo léo nói ra một hai câu, trọng điểm nằm ở chỗ cô ta vất vả cố gắng vì vai diễn, nên khi bị mất vai diễn thì khổ sở đau lòng. Khi phóng viên hỏi Phùng Duyệt có suy nghĩ gì về những dòng trạng thái trên blog Thẩm Kình, thì cô ta cười khổ: “Tôi không quyền không thế, lại gặp phải chuyện như vậy, không thể làm gì hơn ngoài việc đổi nghề khác.”



Câu trả lời gần như hoàn mĩ. Khóc lóc đến mức cuồng loạn, sẽ khiến cho công chúng có phản cảm, nhưng bây giờ, đã đẹp còn động lòng người, cũng không biết sau lưng có cao nhân nào chỉ vẽ rồi.



Mẹ Tiểu Tam của Phùng Duyệt không hề lộ duyệt, Phùng Tuấn lại bị phóng viên bắt được, đoạn video cũng bị truyền đi.



“Phùng tiên sinh, Phùng Duyệt bị đuổi khỏi bộ phim bởi vì Khương Đường, ông cảm thấy như thế nào?”



“Tôi rất khó chịu, năm đó tôi và mẹ của Khương Đường cưới nhau được mấy năm thì phát hiện ra là không hòa hợp, nên ly hôn trong hòa bình, nhưng mà không ngờ mẹ Khương Đường lại…. Đúng là tôi không quan tâm đến Khương Đường đầy đủ, không thể làm một người ba tốt, nhưng tôi hi vọng con bé có tức giận gì thì cứ đổ hết lên trên người tôi đi, không cần làm liên lụy đến Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt vô tội.”



Người đàn ông chừng năm mươi tuổi, trông không tệ, lời nói và cử chỉ có phần nho nhã thuộc giới trí thức, đã lâu lắm rồi Khương Đường không nhìn thấy người đàn ông này, bây giờ nhìn thấy ông ta xuất hiện trong clip, nghe những lời dối trá kia, Khương Đường cười châm chọc, tắt video, rồi xem video có Thẩm Kình.



“Tổng giám đốc Thẩm, có người hâm mộ nói ngài ỷ thế hiếp yếu, ngài có muốn nói đôi lời không?”
“Tổng giám đốc Thẩm, có người hâm mộ nói ngài ỷ thế hiếp yếu, ngài có muốn nói đôi lời không?”



Thẩm Kình vừa mới từ công ty ra ngoài, tóc tai được xử lý cẩn thận tỉ mỉ, trên sống mũi là cặp kính quá lố, môi mỏng nhếch lên một bên, có chút du côn có phần hư hỏng, là một ví dụ điển hình của tà mị điên cuồng, “Tôi ỷ thế hiếp người sao? Người ta khiến bà xã tôi ấm ức trước, tôi chỉ nói nhảm vài câu mà đã bị kêu là ức hiếp người rồi sao?”



Đám phóng viên cười rối rít, lại có người tranh thủ chạy lên trước phỏng vấn Thẩm Kình: “Tổng giám đốc Thẩm, theo tác phong của ngài, nếu trong tương lai có người khiến Khương Đường ấm ức, thì ngài đều mang một đội quân đến dẹp đối phương đúng không?”



“Làm sao có thể?” Thẩm Kình nhét hai tay vào túi quần, nửa người trên nghiêng về phía phóng viên, mắt kính trên sóng mũi tụt xuống, lộ ra đôi mắt tối đen sâu thẳm, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm đám phóng viên, “Nhìn tôi giống như người không nói trái phải sao? Khương Đường là người trưởng thành, tôi tin Khương Đường có thể tự mình xử lý tốt loại chuyện phiền toái như thế này, không cần phải làm quá lên, nhưng chuyện lần này thì khác, đối phương công khai sỉ nhục mẹ vợ đã chết của tôi, lại làm loạn nhận chị em với Khương Đường, khiến ranh giới cuối cùng của tôi cũng bị phá đi, cho nên….”



Đám phóng viên á khẩu không trả lời được.



Thẩm Kình đẩy gọng kính lên, ánh mắt nhìn thẳng vào máy quay phim: “Được rồi, màn phỏng vấn đến đây là kết thúc, các vị trai xinh gái đẹp nhanh về nhà đi, ngày mai là Valentine rồi, chúc mọi người ngày mai hạnh phúc.”



Ống kính lay động, một đám phóng viên đuổi theo Thẩm Kình, cho đến khi anh lên xe, thì video mới kết thúc.



Khương Đường không nhịn được cười, còn muốn coi lại một lần nữa, thì Thẩm Kình gọi điện thoại tới.




Đáy lòng nhàn nhạt buồn bực tan thành mây khói, nhìn cái hình Thẩm Kình hiện trên màn hình, rồi cô ấn nút nghe máy.



“Về đến nhà rồi sao?” Giọng nói sang sảng sung sướng của người đàn ông truyền tới.



Khương Đường nhìn ngoài cửa sổ: “Sao, ngày mai mấy giờ anh đến?” Ngày mai cô không phải đi quay phim, có thể ở nhà chăm con gái, thuận tiện ăn tết cùng anh.



“Nhớ anh sao?” Thẩm Kình ngửa đầu dựa vào ghế salon, cười khẽ hỏi.



Ánh mắt Khương Đường dao động, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.



Nụ cười trên môi Thẩm Kình vụt tắt, một khắc sâu đột nhiên ngồi dậy, giọng nói khàn khàn: “Buổi tối để cửa chờ anh.”



Khương Đường kinh ngạc: “Không phải buổi tối anh còn có tiệc xã giao sao?”



“Anh rời khỏi bữa tiệc sớm một chút.” Thẩm Kình kéo nhẹ cà vạt, giọng nói càng thêm ân ái. Lại nói: “Đừng gấp, buổi tối anh chiều em đủ.”



Khương Đường xùy một tiếng, cúp điện thoại.



Sớm biết anh như thế này, thì cô cũng không thừa nhận mình nhớ anh cho rồi.