Tình Yêu Phô Trương

Chương 79 :

Ngày đăng: 22:43 21/04/20


Editor: Trà Đá.



Hất nước bẩn, chửi bới người của cô, Khương Đường chỉ hoài nghi hai đối tượng.



Hận cô nhất chắc chắn là Lâm Tịch. Mặc dù Lâm Tịch đã sớm làm chuyện Tiểu Tam, nhưng nếu như không phải cô can thiệp vào, thì Lâm Tịch sẽ không trở thành Tiểu Tam trong mắt công chúng, danh tiếng bị tổn thương, cũng không nhận được vai chính như lúc xưa nữa, ngay cả chuyện thỉnh thoảng được Cố Đông Thần thương yêu chiều chuộng, đảo mắt cũng bị Thẩm Kình đè ép.



Còn một người khác là Phùng Duyệt.



So với Lâm Tịch, Phùng Duyệt chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, Lâm Tịch và Khương Đường mới là hai nhân vật được báo chỉ mổ xẻ nhiều nhất, ban đầu Phùng Duyệt tìm Khương Đường hoàn toàn chỉ muốn dựa vào cô để nổi tiếng, Khương Đường khinh thường đối chất với cô ta, truyền thông khai thác không sâu, cho nên chuyện của Phùng Duyệt nhanh chóng bị rơi vào quên lãng, cho nên có khả năng Khương Đường bị đối phương trả thù.



Khương Đường không có chứng cớ, lại đang bận đóng phim, cho nên chuyện bên kia chỉ có thể giao cho Thẩm Kình xử lý.



~



Buổi tối không ngủ được, nhưng buổi sáng lúc bước ra khỏi khách sạn, Khương Đường đã khôi phục lại thần thái sáng láng thường ngày. Rất nhiều người đối mặt với áp lực đều bị đả kích đến nỗi tiều tụy, nhưng Khương Đường hoàn toàn khác biệt, mặc kệ trong lòng có bao nhiều phiền não, trên mặt cô cũng không biểu hiện ra bên ngoài, người ngoài càng chỉ trích cô, cô lại càng muốn sống thật tự nhiên thoải mái.



Hôm nay cô phải quay một cảnh tình cảm rất khó.



Trong kịch bản, An Khang đang yêu đương với tổng giám đốc nhà giàu đẹp trai. Ban đầu cô bị người ta dùng thủ đoạn cướp đi buổi diễn, An Khang không phục, sau đó lại có duyên gặp được một tổng giám đốc đẹp trai nhà giàu, xuất phát từ lòng ham hư vinh, An Khang đồng ý sự theo đuổi của vị tổng giám đốc. Cùng lúc đó, cô có một tình yêu mãnh liệt với nhiếp ảnh gia do Mộ Vân Thâm đóng.



Một bên là vị tổng giám đốc nhà giàu có thể đáp ứng một sự nghiệp thuận lợi cho An Khang, một bên là nhiếp ảnh gia có tình cảm nồng nàn nóng như lửa, An Khang phân vân giữa hai người. Vậy mà thời gian của cô lại không nhiều lắm, ngày mai cô phải đi nước ngoài cho một buổi biểu diễn nổi tiếng toàn cầu, nhiếp ảnh gia vô tình nghe được tình địch của mình là vị tổng giám đốc sẽ đích thân cầu hôn An Khang vào ngày mai, nên anh ta thừa dịp lúc luyện tập để tỏ tình một lần nữa, hy vọng An Khang chọn anh ta. An Khang không đồng ý, nếu cô đồng ý thì đồng nghĩa với việc không đi nước ngoài tham dự buổi diễn.



“Anh chờ em đến 12 giờ.”




Khương Đường dỗ con gái ngủ, lưu luyến đặt con gái lên giường.



“Rốt cuộc cũng đến lượt anh rồi đúng không?” Thẩm Kình ôm cô từ phía sau, hô hấp còn nóng hơn cả nhiệt độ ban ngày.



Ở đây không có nôi cho em bé, Khương Đường sợ con gái thức giấc, dùng cùi chỏ khẽ đẩy đầy ngực Thẩm Kình: “Xuống dưới.”



Thẩm Kình làm bộ không hiểu, cắn tai cô: “Xuống dưới làm gì?”



Khương Đường đã quá quen thuộc với mấy trò này của anh, thuận thế nằm xuống: “Vậy thì đi ngủ, ngày mai em còn phải quay…..”



Cô còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Kình bế lên. Sàn nhà sạch sẽ, trời mùa hè nên cũng không sợ lạnh, để tiết kiệm thời gian, Thẩm Kình đặt Khương Đường nằm xuống nền nhà kế bên giường, rồi lập tức hôn cô. Khương Đường không ở bên cạnh, một ngày trôi qua dài như một năm, anh chỉ lo lắng khi cô ở bên ngoài một mình, ngoại trừ những xì-căng-đan, thì Thẩm Kình lại lo lắng vì cô có thân hình bốc lửa, nên vội vàng đưa con gái tới đây.



Hôn không biết bao lâu, Thẩm Kình nhẹ nhàng sờ mặt cô: “Đường Đường, tối qua ngủ ngon không?”



Tính cách của Khương Đường rất độc lập, cô định theo bản năng lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, Khương Đường lại nở nụ cười, ôm chặt cổ anh, ánh mắt đưa tình nhìn thẳng vào mắt anh: “Tạm được, chỉ là, có anh ở bên cạnh thì em ngủ ngon hơn.”



“Vậy thì tốt, không uổng công anh lặn lội xa xôi đến đây.”



Thẩm Kình nghe xong, hai mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của cô, cúi đầu, hôn cô lần nữa.



Tốt quá, Đường Đường của anh lại chịu nói lời ngon tiếng ngọt, mà chỉ nói với một mình anh thôi.