To Sir Phillip With Love

Chương 4 :

Ngày đăng: 15:41 19/04/20


… rất tiếc khi nghe rằng Caroline bị đau và gần như đánh gục chị.



Và dĩ nhiên sẽ rất tồi tệ khi cả Amelia và Belinda



đều không dễ bảo trước sự chào đời của con bé.



Nhưng chị hẳn phải lạc quan, Daphne thân yêu.



Mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nhiều nếu chị sinh đôi.



– từ Eloise Bridgerton gửi đến chị gái cô,



nữ Công tước Hastings,



một tháng sau khi Daphne sinh đứa con thứ ba.



Phillip tự huýt sáo khi bước đi dọc đại sảnh chính hướng đến cầu thang gác, quá sức hài lòng với cuộc đời anh.



Anh đã trải qua phần còn lại của buổi chiều tốt đẹp bầu bạn với Cô Bridgerton – không, là Eloise, anh tự nhắc chính mình – và giờ đây anh bị thuyết phục rằng cô là một người vợ tuyệt mỹ. Cô rõ ràng là khá thông minh, và với tất cả chừng ấy anh chị em (không ám chỉ đến những cháu trai và cháu gái) mà cô kể, chắc chắn cô biết phải quản lý Oilver và Amanda như thế nào.



Và, anh nghĩ với một nụ cười quỷ quái như chó sói, cô khá xinh, và hơn một lần vào chiều nay, anh bắt gặp chính bản thân anh đang giương mắt nhìn cô, tự hỏi cô sẽ cảm thấy thế nào trong vòng tay anh, không biết cô có đáp lại nụ hôn anh trao.



Cả cơ thể anh căng cứng trước từng ấy ý nghĩ. Đã rất lâu kể từ khi anh với một người phụ nữ. Nhiều tháng năm hơn anh bận tâm để mà đếm.



Đã rất nhiều năm, hoàn toàn thực lòng, hơn bất kỳ thằng đàn ông nào sẽ quan tâm mà thú nhận.



Anh không để bản thân bị lôi kéo vào những lời phục vụ được đề nghị bởi những cô hầu rượu nơi quán trọ chung trong địa phương, thích những người phụ nữ của anh tắm gội sạch sẽ tinh tươm hơn, và sự thật, không quá mức nặc danh đến thế.



Hay có lẽ phải nặc danh hơn. Không ai trong số những cô hầu rượu ấy giống như rời khỏi làng trong suốt quãng thời gian của họ, và Phillip tận hưởng thời gian của anh tại các quán trọ chung trong địa phương nhiều đến mức hủy hoại nó, bởi liên tục đụng phải những phụ nữ anh đã một lần ăn nằm và chẳng bao giờ quan tâm.



Và trước khi Marina qua đời – thì chà, anh thậm chí luôn chung thủy với cô, tuy thực tế là họ không chung giường kể từ khi hai đứa sinh đôi còn rất nhỏ.



Cô đã trở nên sầu muộn sau khi sinh bọn trẻ. Marina đã luôn có vẻ như mỏng manh và buồn bã quá mức, nhưng chỉ sau khi Oliver và Amanda chào đời, cô lún sâu hơn vào thế giới riêng phiền muộn và thất vọng của chính mình. Điều ấy khiến Phillip kinh hãi, khi quan sát cuộc đời cô cứ từng ngày từng ngày trôi qua trong lặng lẽ, cho đến khi tất cả bị bỏ lại đằng sau một cách thẳng thừng đến lạ, với bóng hình trống rỗng của người phụ nữ đã một lần tồn tại.



Anh biết những phụ nữ không thể nối lại ngay những mối quan hệ sau khi sinh con, nhưng cả khi cơ thể cô được chữa lành, anh cũng không thể tưởng tượng việc ép bản thân anh trên cô. Làm sao mà một người có thể cho là khao khát, sau khi một người phụ nữ luôn luôn trông cứ như đang khóc?



Khi hai đứa sinh đôi lớn hơn chút nữa, và Phillip đã nghĩ – thực ra, hy vọng – rằng Marina đã tốt hơn, vì vậy anh đã đến phòng ngủ cô.



Một lần.



Cô không từ chối anh, nhưng cũng không đóng vai trò gì trong việc ân ái của anh. Cô chỉ nằm đó, chẳng làm gì, đầu quay sang một bên, chớp đôi mắt trống rỗng.



Dường như cô chẳng hề ở đó.



Anh bị bỏ lại với cảm giác dơ bẩn, với tư cách đồi bại, cứ như bằng cách nào đó anh đã hãm hiếp cô, dù cô không bao giờ nói không.



Và anh chẳng bao giờ chạm vào cô lần nữa.



Những nhu cầu nơi anh không bao giờ lớn đến mức cần một người phụ nữ nằm dưới như một xác chết để thỏa mãn.



Và anh không bao giờ muốn một lần nào cảm thấy giống cái đêm cuối cùng ấy. Khi trở về phòng mình, anh nhanh chóng trút mọi thứ ra khỏi bao tử, run rẩy và lẩy bẩy, kinh tởm bản thân. Anh đã cư xử như một con thú, liều mạng cố gắng khuấy động cô trong vài cách – bất cứ cách nào – đáp trả lại. Khi điều ấy được chứng minh là không thể, anh trở nên giận dữ với cô, muốn trừng phạt cô.



Và điều đó làm anh chết khiếp.



Anh đã quá dữ dội. Anh không nghĩ anh làm đau cô, nhưng anh đã không dịu dàng. Và anh không bao giờ muốn thấy khía cạnh đó trong bản thân anh lần nữa.



Nhưng Marina đã đi rồi.



Đã đi.



Và Eloise khác hẳn. Cô không ngay lập tức òa khóc, hay nhốt mình trong phòng, phàn nàn bữa ăn và thổn thức trên gối.



Eloise có sự sống. Nghị lực.



Eloise hạnh phúc.



Và nếu đấy không phải là một tiêu chuẩn tốt cho một người vợ, anh không biết đó là gì.



Anh dừng lại nơi chân cầu thang và kiểm tra cái đồng hồ bỏ túi. Anh đã nói cho Eloise biết bữa tối sẽ diễn ra vào lúc bảy giờ, và do đó anh sẽ gặp cô ngoài cửa, và dẫn cô xuống phòng ăn. Anh không muốn xuất hiện sớm và trông quá háo hức.



Mặt khác, chuyện này không thiệt hại gì. Sẽ đạt được một chút lợi ích khi khiến cô nghĩ rằng anh phớt tỉnh.



Anh đóng đồng hồ lại và đảo mắt. Anh đang cư xử không khác gì hơn một cậu nhóc thiếu kinh nghiệm. Chuyện này thật lố bịch. Anh là chủ căn nhà và một nhà khoa học hoàn hảo. Anh không nên đếm từng phút chỉ để có thể làm hài lòng một phụ nữ.



Nhưng dù nghĩ thế, anh quan sát đồng hồ để kiểm tra một lần nữa. Còn ba phút là đến bảy giờ. Tuyệt vời. Như thế cho anh vừa đủ thời gian trèo lên các bậc thang, và gặp cô ngoài cửa với chính xác dư ra một phút.



Anh nhăn răng cười, tận hưởng cơn xúc động ấm áp của khát khao, trước ý nghĩ cô trong bộ váy áo buổi tối. Anh hy vọng đó là màu biếc xanh. Cô sẽ trông đáng yêu với màu xanh ấy.



Anh mỉm cười toe toét hơn. Cô sẽ trông đáng yêu với bất kỳ thứ gì.



Ngoại trừ khi anh tìm thấy cô, trên những nấc thang phía ngoài phòng, tóc cô biến thành trắng bệch.



Dù, có vẻ như, cả phần còn lại nơi cô cũng thế.



Chết tiệt thật. “Oliver!” Anh rống. “Amanda!”




Phillip đặt Amanda xuống, khá hài lòng với toàn bộ cuộc đọ sức này đang diễn ra. Có thể đó là vẻ bình tĩnh nơi Cô Bridgerton, nhưng anh có nhiều sự kiên nhẫn hơn thường lệ. Anh cảm thấy không cần vãi vội vã trách mắng Amanda, hay tránh con bé bằng cách xua nó về phòng. “Tha lỗi cho cha, Amanda.” Anh nói. “Nhưng Cô Bridgerton là khách của cha, không phải của con, và cô ấy sẽ ở lại đây đến chừng nào cha muốn.”



Eloise hắng giọng. Lớn tiếng.



“Hay,” Phillip cầu xin, “lâu đến chừng nào cô ấy ao ước ở lại.”



Toàn bộ gương mặt Amanda nhăn lại vì suy nghĩ.



“Điều đó không có nghĩ là,” anh nói nhanh, “con có thể nỗ lực tấn công để buộc cô ấy bỏ đi.”



“Nhưng–”



“Không nhưng gì hết.”



“Nhưng–”



“Cha nghĩ cô ấy rất thông minh,” Phillip nói, “và cha ước cha đã đặt một con cá vào giường con vài tháng trước.”



Amanda lùi lại kinh hãi.



“Về phòng con đi, Amanda.”



“Nhưng nó hôi lắm.”



“Con chỉ có thể trách bản thân.”



“Nhưng giường con–”



“Con sẽ ngủ trên sàn.” Anh đáp lại.



Với gương mặt run rẩy – sự thật là, cả cơ thể run run – con bé lê bước về phía cửa. “Nhưng… nhưng…”



“Sao, Amanda?” Anh hỏi, bằng giọng anh nghĩ là kiên nhẫn một cách ấn tượng.



“Nhưng cô ta không trừng phạt Oliver.” Cô nhóc bé nhỏ thì thào. “Như thế thật không công bằng. Bột mì là ý tưởng của anh ấy.”



Phillip nhướng mày.



“À, đó không phải chỉ là ý kiến của con.” Amanda nhấn mạnh. “Chúng con cùng nghĩ ra nó.”



Phillip thực sự cười thầm. “Cha sẽ không lo lắng về Oliver nếu cha là con, Amanda. Hay đúng hơn,” anh nói, những ngón tay mân mê cằm tư lự, “cha sẽ lo lắng. Cô Bridgerton đã có kế hoạch cho anh con.”



Điều đó có vẻ như làm thỏa mãn Amanda, và con bé lầm bầm rõ ràng, “Chúc Cha ngủ ngon.” trước khi để bà giữ trẻ dẫn về phòng.



Phillip quay lại chén súp của anh, cảm giác hài lòng với bản thân. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh thoát khỏi việc bất đồng với một trong hai đứa sinh đôi, mà cảm thấy anh có thể giải quyết mọi chuyện đúng đắn. Anh hớp một muỗng súp, rồi vẫn còn giữ muỗng mình, nhìn qua Eloise và nói. “Oliver tội nghiệp sẽ run như cầy sấy.”



Cô có vẻ rất cố gắng để không toe toét. “Thằng nhỏ sẽ không thể ngủ.”



Phillip lắc đầu. “Không cả chớp mắt, tôi nghĩ thế. Và cô nên cẩn thận. Tôi cược là thằng bé sẽ đặt vài loại bẫy trước cửa phòng nó.”



“Ồ, tôi không có kế hoạch hành hạ Oliver vào tối nay.” Cô nói với cái phẩy tay bất cần. “Như thế sẽ quá dễ dàng để đoán trước. Tôi thích yếu tố ngạc nhiên hơn.”



“Phải.” Anh nói với tiếng cười khoái chí. “Tôi có thể thấy cô sẽ thích thế.”



Eloise trả lời anh với một biểu cảm tự mãn. “Tôi gần như cân nhắc để thằng bé lại với nỗi thống khổ kéo dài, ngoại trừ việc đó sẽ không công bằng với Amanda.”



Phillip rùng mình. “Tôi ghét cá.”



“Tôi biết. Anh đã viết cho tôi nhiều về nó.”



“Tôi đã viết?”



Cô gật đầu. “Kỳ lạ là Bà Smith thậm chí có vài con trong nhà, và tôi cho là những người hầu thích thế.”



Họ bất ngờ rơi vào im lặng, nhưng đó là sự tĩnh lặng dễ chịu, thân tình. Và khi họ ăn, chuyển qua những món khác của bữa tối mà thực tế là chẳng nói gì, Phillip nghĩ rằng có lẽ hôn nhân không khó khăn đến thế.



Với Marina, anh luôn cảm giác thận trọng nhón chân đi xung quanh nhà, luôn sợ hãi cô sẽ chìm vào một cơn u sầu khác, luôn thất vọng khi cô như thoát khỏi cuộc sống, và quả thật, gần như biến mất.



Nhưng có thể hôn nhân sẽ dễ dàng hơn thế. Có lẽ nó sẽ giống như thế này. Thân tình. Thoải mái.



Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh nói với bất kỳ ai khác về các con anh, hay việc nuôi dạy chúng. Đó đã luôn là gánh nặng của mình anh, ngay cả khi Marina còn sống. Marina đã tự có gánh nặng của chính cô, và anh vẫn còn vật lộn với cảm giác tội lỗi vì đã khuây khỏa khi cô ra đi.



Nhưng Eloise…



Anh nhìn qua bàn vào người phụ nữ không được mong đợi sẽ vướng vào đời anh. Mái tóc cô gần như rực đỏ dưới ánh nến huyền ảo, và đôi mắt cô, khi bắt gặp anh chăm chú nhìn, rực lên sức sống và đơn giản là một gợi ý tinh ma.



Cô là, anh nhận ra, chính xác những gì anh cần. Thông minh, bướng bỉnh, hống hách – chúng không phải là những thứ đàn ông tường tìm kiếm ở một người vợ, nhưng Phillip tuyệt vọng cần ai đó đến Romney Hall và sửa chữa mọi chuyện. Chẳng có thứ gì là đúng, từ ngôi nhà đến các con anh, đến cả cái tấm màn nhạt nhẽo vô vị lặng im đã mắc vào nơi Marina đã sống, và đáng buồn thay không bị dỡ xuống ngay cả sau khi cô mất đi.



Phillip sẽ vui lòng từ bỏ quyền làm chồng với một người vợ, nếu chỉ cần cô đơn giản khiến mọi thứ trở nên đúng đắn lần nữa. Anh sẽ hạnh phúc hơn được biến mất vào trong nhà kính, và để cô phụ trách tất cả mọi thứ khác.



Eloise Bridgerton có sẵn sàng đảm nhận vai trò ấy không?



Chúa ơi, anh hy vọng thế.