Tổ Trọng Án

Chương 104 : Vụ án 8 – Hỏa diễm ác

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Triển Chiêu tự giam mình trong phòng tắm hết nửa tiếng, cuối cùng vẫn bị thua bởi da mặt dày Bạch Ngọc Đường. Ai bảo cậu là một người mềm lòng như vậy chứ? Sau khi rửa mặt xong, Triển Chiêu vẫn bước ra khỏi phòng tắm, kéo Bạch Ngọc Đường ném vào trong phòng.



Nằm trên salon không thể ngủ được thoải mái, Triển Chiêu mơ màng ngủ tới nửa đêm liền tỉnh lại, cậu ngồi lặng giữa phòng khách gần 30 phút mới tỉnh táo biết mình đang ở chỗ nào. Màn hình tivi đã là một mảng nhòe nhoẹt, Triển Chiêu tắt tivi, thư giãn thân thể cứng ngắc, sau đó lại thất thểu lết lên lầu, theo trí nhớ tìm về phòng.



Nhưng chờ đến lúc cậu nằm lên giường, vừa nhắm mắt lại, bên cạnh lập tức có thân thể khác dựa tới khiến cậu ý thức được ngay rằng, sao trên giường còn có một người vậy!? Bất quá cơn buồn ngủ đã đánh bại khôn khéo trong chớp mắt đó, Triển Chiêu cuối cùng vẫn lười bò dậy, bất đắc dĩ chấp nhận nằm dưới cánh tay Bạch Ngọc Đường ngủ thiếp đi.



Rạng sáng hôm sau, Bạch Ngọc Đường sảng khoái rời giường, Triên Chiêu lại ôm gối đầu không muốn thức dậy. Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng ngái ngủ đang nằm cạnh mình của Triển Chiêu, trong lòng nóng lên, bắt đầu có chủ ý xấu. Triển Chiêu đang mơ màng chỉ cảm thấy được có người đang nhéo má cậu, khỏi nghĩ cũng biết nhất định là tên khốn Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu giận phất tay, muốn lấy móng vuốt của Bạch Ngọc Đường xuống khỏi mặt. Triển Chiêu vừa động Bạch Ngọc Đường lập tức bỏ tay, lòng Triển Chiêu cảm thấy hơi hài lòng chút, tâm nói, tên Bạch Ngọc Đường này xem như biết điều, cho nên cậu trở mình chuẩn bị ngủ tiếp. Không ngờ ngay lúc cậu lật người được một nửa, trên môi lại có thêm một cảm xúc lạ thường. Có cái gì đó mềm, ấm dán lên môi cậu, liếm, sau đó rất nhanh đã trở nên ẩm ướt, giống như có thứ gì đó đang liếm môi của cậu.



Triển Chiêu hết hồn, thế này không thể nào ngủ được nữa! Cậu đột ngột mở mắt, quả nhiên thấy tên Bạch Ngọc Đường chết tiệt đó đang hôn cậu. Triển Chiêu chợt hoảng hốt, phản xạ có điều kiện đẩy Bạch Ngọc Đường một cái, làm anh ngã nhào. Người sau cau mày, phát ra tiếng kêu đau. Triển Chiêu cả kinh, vội lao qua cẩn thận kiểm tra bả vai bị thương của Bạch Ngọc Đường, phát hiện vết thương ra khép lại hoàn toàn, cũng không có dấu hiệu tét ra, mới hơi an tâm.



Nhưng vừa phục hồi tinh thần, lông mày Triển Chiêu liền dựng lên, mặt của đỏ bừng.



“Bạch Ngọc Đường! Anh bị cái gì vậy!?”



Bạch Ngọc Đường xoa bả vai ngồi trên giường, đuôi mắt tà tà nhếch lên, biểu tình khỏi nói, vô cùng đắc ý. Triển Chiêu giận một bụng không có chỗ phát, nếu không phải sợ thân thể Bạch Ngọc Đường hiện giờ không chịu nổi, cậu tuyệt đối sẽ lao tới hung hắng đánh người một phen! Bất quá, Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ không để Triển Chiêu có cơ hội đánh mình, anh vừa dùng động tác xoa vai để nhắc nhở Triển Chiêu rằng mình bây giờ là người bị thường, vừa mặt dày cười hì hì tiến sát lại gần Triển Chiêu.



“Triển Chiêu, sao em nỡ đẩy tôi? Em không nhớ tôi vì cứu em nên mới bị thương nặng vậy sao, lỡ em bất cẩn đánh chết tôi em không đau lòng à?”
Triển Chiêu cũng tập trung nhìn về phía màn hình, vừa liếc qua, nội dung tivi đang phát đã khiến Triển Chiêu lập tức rơi vào khẩn trương. Cậu cau mày đặt cháo xuống, sau đó ngồi xuống bên cạch Bạch Ngọc Đường, hai người đều không đụng vào chén cháo trước mặt, mà cau mày một mực xem cho hết tin.



Sau khi hình ảnh trên tivi thay đổi, Bạch Ngọc Đường chớp mắt, bưng chén trước mặt lên, nhưng không ăn, mà nhìn khuôn mặt lo lắng của Triển Chiêu nói, “Thành phố D rất ít khi xảy ra hỏa hoạn, chuyện này có hơi khác thường.”



Sắc mặt Triển Chiêu vô cùng nghiêm túc, cậu nhìn khuôn mặt đã trở về sắc mặt khỏe mạnh của Bạch Ngọc Đường, nói như có điều suy nghĩ, “Tối qua, lần đầu tiên tôi nghe tin, chỉ xảy ra một trận hỏa hoạn, không ngờ, sau đó lại sinh ra ba vụ hỏa hoạn liên tiếp.”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ba vụ hỏa hoạn, xảy ra ở ba trường học khác nhau, đúng là kỳ quái.”



“Một lần, hai lần có thể là trùng hợp, nhưng ba lần, không phải quá nhiều sao?”



Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cong miệng, “Đừng nghĩ nhiều, bây giờ chúng ta đang nghỉ phép. Cho dù là có kẻ phóng hỏa thật cũng không cần đến người của tổ Trọng án chúng ta tới xử lý, tiến sĩ nhỏ, cậu còn là ăn cơm mau chút đi. Ăn cơm xong chúng ta còn phải đi mua đồ, đừng quên trong nhà đã hết đồ ăn rồi.”



“Chúng ta?” Triển Chiêu không đồng ý nhìn Bạch Ngọc Đường, một chút cũng không bị ánh mắt chờ mong của đối phương lay động, vô cùng quả quyết lắc đầu, “Không phải chúng ta, là tự tôi đi, anh ở nhà nghỉ ngơi.”