Tổ Trọng Án

Chương 110 : Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (7 -8)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


Tim Triển Chiêu vẫn còn đang đập loạn, cậu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chợt cảm thấy áp lực trên vai thật là lớn. Giống như án tử lập tức đổi thành chết chậm, hơn nữa còn không biết tiến hành lúc nào, loại cảm giác khổ sở thế này không bằng cho cậu một súng còn thoải mái biết bao a.



“Triển Chiêu, em cũng thích anh, đúng không?”



Bạch Ngọc Đường đặt trán mình lên trán Triển Chiêu, ánh mắt hai người cách nhau rất gần, gần tới mức có thể nhìn thấy bóng của mình trong mắt đối phương. Bạch Ngọc Đường phát hiện ra mình đang nhìn về phía Triển Chiêu mỉm cười, biểu lộ trên mặt lại vô cùng trịnh trọng. Bạch Ngọc Đường tự tin nhìn biểu lộ hơi ngẩn ra của Triển Chiêu, anh tin tưởng, Triển Chiêu nhất định sẽ cho mình một câu trả lời hài lòng. Sau khi làm rõ tâm ý của mình xong, Bạch Ngọc Đường cảm thấy, mình cũng làm rõ được tâm ý của Triển Chiêu. Triển Chiêu là thích anh, nhất định vậy.



“Bạch, Ngọc Đường —-“ Triển Chiêu do dự nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, khoảng cách gần như thế, cậu chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của mình ngày càng cao, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo. Tỏ tình chính là như vậy sao? Mặc dù trước đây từng có rất nhiều dự cảm, nhưng chuyện xảy ra trước mắt vẫn không ứng phó kịp.



“Anh không chấp nhận đáp án phủ định, Triển Chiêu, em tốt nhất là hiểu rõ rồi hãy nói.” Do dự của Triển Chiêu kiếm tim Bạch Ngọc Đường nặng nề, anh chăm chăm nhìn ánh mắt Triển Chiêu, hai tay ôm chặt người cậu, không cho cậu rời khỏi người anh dù chỉ một lát.



Triển Chiêu hơi bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường, đây  rốt cuộc là tình huống gì vậy a. Bạch Ngọc Đường, thái độ này của anh là muốn tôi nói thật hay đang buộc tôi nói lời anh muốn nghe chứ? Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng thầm thì, “Anh như vầy rõ ràng là uy hiếp.”



“Cái gì?” Giọng của Bạch Ngọc Đường có chút không vui, anh hơi thả lỏng Triển Chiêu ra một chút, lưu lại một khoảng cách đủ để nhìn thấy biểu lộ trên mặt đối phương.



Mặt Triển Chiêu rất đỏ, vừa nhận nụ hôn nên cậu còn đang tìm lại tiết tấu hô hấp phù hợp. Cậu đỏ mặt đến tân mang tai cúi đầu, không dám nhìn vào biểu tình có tính xâm lược mạnh mẽ trên mặt Bạch Ngọc Đường.



“Này, rốt cuộc em nghĩ thế nào, có thể nói ra không?”



Triển Chiêu vẫn cúi đầu, một bộ tìm chết đến cùng, Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn đỉnh đầu Triển Chiêu một hồi mới nhận ra rằng nếu mình không ép cậu ngẩng đầu lên thì tiểu tử này sẽ không chủ động đối mặt với anh.



Cho nên Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ giơ tay lên nắm cằm Triển Chiêu, hơi dùng lực bắt Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn hai mắt của mình.



“Nói chuyện.” Bạch Ngọc Đường mặt không đổi ra lệnh.



Triển Chiêu biểu hiện mờ mịt, ánh mắt ủy khuất nhìn Bạch Ngọc Đường, hai gò má đỏ rực, cả người nóng không tả. Cậu há miệng, muốn nói gì đó, lại cảm thấy bây giờ không thể nói cái gì. Muốn cậu nói cái gì đây? Mặc dù cậu không ghét Bạch Ngọc Đường, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận ý niệm đối với Bạch Ngọc Đường mà mình mới phát giác ra. Nhưng bắt cậu lập tức đáp lại lời tỏ tình đột ngột như vậy của đối phương làm sao cậu làm được?



Cậu có thể nói em cũng thích anh sao? Không thể. Bởi vì cậu còn chưa xác định được cậu đối với Bạch Ngọc Đường có phải giống Bạch Ngọc Đường đối với cậu hay không. Vạn nhất không phải, chẳng phải sẽ tạo thành hiểu lầm không thể xóa bỏ được sao?



Cậu có thể nói tôi không thích anh sao? Cũng không thể. Bởi vì từ không thích này nghe thế nào cũng giống cự tuyệt. Cự tuyệt xong bọn họ còn có thể làm bằng hữu sao? Cứ thể để Triển Chiêu đánh mất người bạn như Bạch Ngọc Đường, cậu bây giờ không bỏ được.



Cho nên, chuyện liền cứng ngắc ở nơi này. Cậu không thể nói được, cũng không thể nói không được. Vậy là Triển Chiêu chỉ có thể đỏ mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, cả khuôn mặt cũng đỏ bừng giống như kìm nén đến thiếu hơi.



“Tôi, tôi, tôi —-“



Phải, há miệng còn cà lăm này.



Thấy bộ dáng này của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng. Bỏ đi, còn là đừng ghẹo em ấy. Ngày sau còn dài, dù sao giờ cũng xem như cho em ấy biết tâm ý của mình rồi. Sau này còn có thể ngày đêm trông chừng em ấy, không sợ tiểu tử này chạy.



Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, dịu dàng nói, “Bằng không, tôi cho em một thời gian suy nghĩ?”



“Được!!” Những lời này của Bạch Ngọc Đường giống như lệnh đặc xá, Triển Chiêu vừa nghe xong đã lập tức đáp lời, hơn nữa vừa nói được vừa gật đầu liên tục, giống như con gà nhỏ đang ăn thóc. Bạch Ngọc Đường cảm thấy trong lòng ấm áp, khóe miệng câu lên, thừa dịp Triển Chiêu còn ở trong lòng, anh vội vàng ôm chặt rồi lại hôn lên hai cái, tiếp nữa mới không nỡ thả đối phương ra.



“Nếu em chịu rồi thì hãy nghĩ thật tốt, mấy ngày nữa tôi sẽ hỏi lại, bất quá vẫn là câu nói kia, tôi không chấp nhận đáp án em không thích tôi.”



Tim Triển Chiêu vẫn còn đang đập loạn, cậu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chợt cảm thấy áp lực trên vai thật là lớn. Giống như án tử lập tức đổi thành chết chậm, hơn nữa còn không biết tiến hành lúc nào, loại cảm giác khổ sở thế này không bằng cho cậu một súng còn thoải mái biết bao a.



Cũng may, cảnh sát Bạch không có thuật đọc ý nghĩ, nếu anh biết Triển Chiêu xem chuyện tỏ tình của mình ví với tử hình. Không biết anh có thể vì loại liên tưởng giết phong cảnh này mà lập tức nhào qua bóp chết Triển Chiêu hay không đây? (Dám làm mới sợ.)



Nhưng bây giờ anh không biết, anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng cùng đôi mắt ướt nước của Triển Chiêu mà thôi. Anh cứ cho là đối phương vì lời tỏ tình của mình mà xúc động, tuy đau lòng nhưng vẫn rất vui vẻ. Vì vậy, tiến sĩ Triển cứ thế mà thoát được một kiếp, thật là quá đáng mừng.



Bạch Ngọc Đường cho phép Triển Chiêu không cần lập tức trả lời câu tỏ tình của anh, nhưng dù sao quan hệ cả hai đã không giống như trước. Có lẽ vì do không muốn cùng ở chung một chỗ với Bạch Ngọc Đường mà sinh ra lúng túng, hơn nữa gần đây nhất xảy ra án phóng hỏa liên hoàn, nên đến chiếu Triển Chiêu liền lấy cớ muốn đi tra tài liệu mà rời khỏi biệt thự. Bạch Ngọc Đường cũng không cản cậu, ngược lại, anh còn rất thể thiếp tự mình giúp Triển Chiêu gọi xe taxi. Dặn cậu đi sớm về sớm, hơn nữa, còn bảo Triển Chiêu tốt nhất về trước giờ cơm tối, vì anh sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm cho cậu ăn.
“Hử?” Bạch Ngọc Đường thiêu mi.



Triển Chiêu lúng túng cười, sau đó nhắm mắt nói, “Chuyện là, anh hôm qua nói sẽ cho tôi suy nghĩ kỹ.”



“Phải, tôi đã nói qua.”



“Cho nên, anh cảm thấy hành động vừa nãy của anh với tôi có công bằng không?”



“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nghe có chút không hiểu.



Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nhắm mắt giải thích, “Cái đó, ý tôi là, tôi bây giờ vẫn chưa rõ mình có phải thích anh hay không. Cho nên, anh không thể… với tôi, ý tôi là… chúng ta không thể —-“



“Không thể… hôn?” Bạch Ngọc Đường xem như đã hơi hiểu, anh nhìn Triển Chiêu thăm dò.



Triển Chiêu lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, “Đúng đúng đúng, chính là không thể… hôn không phải chỉ dùng cho người mình thích sao? Anh vốn đột nhiên tới như vậy, tôi làm sao mà tính? Làm sao cân nhắc quan hệ giữa chúng ta? Anh đồng ý để tôi suy nghĩ, anh không thể nói mà không tính a!”



Nghe Triển Chiêu kháng nghị, Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu trừng cậu một cái, “Triển Chiêu, tự em cũng nói, chỉ có thể hôn người mình thích. Tôi nói rồi, tôi thích em, như vậy tôi hôn người tôi thích, có gì sai sao?”



“Chuyện này….” Triển Chiêu hơi ngẩn ra, Bạch Ngọc Đường nói hình như, có chút đạo lý. Nhưng tại sao vẫn cảm thấy không được tự nhiên vậy?



Nhìn nụ cười thiếu đánh trên mặt Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu chau mày, hung hăng nói, “Tôi mặc kệ! Dù sao cũng không có phép anh tùy tiện tiến tới hôn tôi! Anh nói sẽ chờ tôi, chờ tôi tới khi tôi có quyết định lại nói. Trước khi tới được chỗ này, tất cả hành động phải giữ ở phạm vi hữu nghị.”



“Cái gì gọi là… phạm vi hữu nghị?” Bạch Ngọc Đường cổ quái nhìn Triển Chiêu một cái, không phải anh không nói lý, thật sự là không hiểu mà.



Triển Chiêu nhíu mày, suy tư chốc lát, biểu tình khó xử lại thả lỏng một chút. Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ không ổn, tiểu tử này không phải lại nghĩ tới chủ ý xấu đi.



Quả nhiên, Triển Chiêu đột nhiên câu khóe miệng, nói với Bạch Ngọc Đường, “thế này đi, bắt đầu từ bây giờ, trước khi tôi làm ra quyết định. Anh đối với tôi chỉ có thể làm những chuyện giữa bằng hữu với nhau. Về phần cái gì là phạm vi hữu nghị, thì anh cứ tìm người mô phỏng đi, tóm lại chuyện anh làm với tôi, cũng phải làm với người đó. Nếu anh cảm thấy không thể hôn hắn, thì cũng không thể hôn tôi.”



“Bạn? Em muốn nói ai?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên có dự cảm không lành.



Triển Chiêu đắc ý cười, “Tần Giản.”



“Cái gì!!” Bạch Ngọc Đường chăm chăm nhìn khuôn mặt tươi cười giảo hoạt của Triển Chiêu, hét lớn, “Triển Chiêu, cái thằng nhóc này, em không muốn cho tôi ăn sáng chứ gì? Dùng cái tên quái thai đó tới ghê tởm tôi!”



“Anh không thích Tần Giản a.” Triển Chiêu cứ thế gật đầu, “Vậy cũng tốt, đổi một, anh Công Tôn đi. Tất cả hành động giữa tôi với anh đều phải tham khảo cách sinh hoạt của anh với anh Công Tôn, cứ vậy quyết định.”



(Tôi thấy chú rape mẹ nó đi nhanh hơn đó.)



Dứt lời, Triển Chiêu cúi đầu vui vẻ ăn sáng. Quả nhiên nói chuyện phiếm với bằng hữu rất tốt cải thiện tinh thần, buồn bực sáng sớm sinh ra vì án phóng hỏa đã tan biến đi rất nhiều a.



Ở một bên kia bàn, Bạch Ngọc Đường lệ rơi đầy mặt.



Anh uất hận nhìn Triển Chiêu ăn được ngon lành, cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi dùng bữa.



Vừa ăn, anh vừa buồn bực suy nghĩ, tiểu tử này quả nhiên đã khôi phục bình thường, ngay cả công lực chọc tức người cũng trở lại. Thật không phải hiện tượng tốt.



Bất quá, Công Tôn Sách thì Công Tôn Sách đi, cũng may Triển Chiêu không kiên trì lôi theo Tần Giản. Nhớ tới khuôn mặt người chết của cái tên Tần Giản kia, Bạch Ngọc Đường bực bội phát hiện, dạ dày anh hình như cũng đầy rồi. Cái tên quái thai đó thật là ảnh hưởng đến độ thèm ăn a a a a!!!