Tổ Trọng Án

Chương 113 : Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (11)

Ngày đăng: 21:48 18/04/20


“Em còn dám nói!?” Một cỗ lửa trên người Bạch Ngọc Đường liền vọt lên, anh hung hăng nhìn chằm chằm Triển Chiêu, cắn răng nghiến lợi nói, “Em có biết tối hôm qua tôi bị em hành hạ cả một đêm không ngủ?!”



Nếu như bạn nhớ không lầm thì chương 115 sẽ có H lần đầu của hai bạn trẻ =]]]]]]]]]]] hahaha



Rạng sáng ngày thứ hai, Bạch Ngọc Đường mặt thâm quầng bò dậy, mang theo khí thế gắt ngủ từng bước lết xuống lầu. Kết quả, anh không phát hiện tới Triển Chiêu, có kinh nghiệm mấy ngày, Bạch Ngọc Đường kết luận Triển Chiêu sẽ không tự mình thuê xe lúc nửa đêm chạy trốn khỏi nhà anh, vì thế cũng không tới trong phòng Triển Chiêu bắt người. Do một đêm rối bời anh cũng chưa chuẩn bị tâm tình để tiếp tục tham khảo với Triển Chiêu về vấn đề kia nữa, tiểu tử thúi kia có mạch não thật là quái đản, không thể giao lưu tốt với cậu ta có thể khiến mình tức chết luôn.



Không thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhàn rỗi không có gì làm bắt đầu buồn bực nấu bữa sáng, đợi suốt tới khi anh làm xong bữa sáng, Triển Chiêu mới chậm rãi bước từng bước, thần thanh khí sáng đi xuống cầu thang. Từ xa thấy Bạch Ngọc Đường đang bận rộn ở trong bếp, Triển Chiêu chợt có chút chột dạ, nhớ lại biểu lộ tức giận tối qua lúc Bạch Ngọc Đường lên lầu, dĩ nhiên là bị mình chọt trúng tâm tự mà khó chịu. Vì vậy Triển Chiêu cũng vội bày ra một biểu lộ trịnh trọng, bước nhanh xuống bếp.



“Chào buổi sáng.” Triển Chiêu cười hì hì bước tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, giơ tay giúp xới cơm. Bạch Ngọc Đường thờ ơ hừ một tiếng, sau đó ngừng tay, trực tiếp ngồi xuống trước bàn, còn thuận tay mở ti vi. Thái độ này, rõ ràng là không thèm để ý tới Triển Chiêu. Triển Chiêu có chút buồn bực nhìn Bạch Ngọc Đường, lòng nói người đàn ông này thật là nhỏ mọn. Mình chẳng qua đoán trúng anh ta là đồng tính thôi, đâu có kì thị, hơn nữa cũng đâu có nói ghét anh ta vì anh ta là đồng tính đâu, tại sao anh ta phải làm cái biểu tình như mình thiếu nợ anh ta cả đống tiền vậy? (Ổng là thằng đàn ông của em đấy – [] -)o )



Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường lạnh mặt, chỉ có thể buồn bực ăn cơm. Bất quá tin tức trong ti vi truyền tới ngược lại khiến tâm tình Triển Chiêu an tâm một chút, tối qua, sau khi Bạch Ngọc Đường trở về phòng, Triển Chiêu ngủ không yên, nửa đêm xem chút tài liệu. Cậu vẫn cố gắng làm ra hồ sơ chính xác nhất, để có thể nhanh chóng bắt lại tên tội phạm phóng hỏa điên khùng này. Mà sáng nay mở ti vi, phát hiện trong tin tức không có vụ án gì mới phát sinh, nói cách khác, đêm qua tên kia cũng không có gây án. Đây là một tin tốt, nhưng từ góc độ khác có thể nói rõ, kẻ tình nghi đã thấy được cảnh báo của truyền hình phát ra, hắn đề cao cảnh giác, chuẩn bị yên lặng một thời gian.



Có lúc sự lặng yên ngắn ngủi sẽ làm kẻ hiềm nghi trở nên giảo hoạt và hung tàn hơn, Triển Chiêu biết, bây giờ cũng không phải lúc lạc quan, dưới mắt cảnh sát đây thật sự là chạy đua với thời gian. Trước khi một án phóng hỏa tiếp theo xảy ra, nếu không thể bắt lại hắn, thì thứ đang chờ đợi tất cả mọi người thật sự là một ác ma điên cuồng. Triển Chiêu vừa ăn cơm, vừa nhìn chăm chăm màn hình ti vi như có điều cần suy nghĩ. Trên tivi đang phát những thảm trạng của mấy hiện trường trước đó, chân mày Triển Chiêu hơi nhíu, động tác ăn cơm cũng càng lúc càng chậm.



“Lúc ăn cơm phải tập trung.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên không nóng không lạnh chen vào một câu, cắt đứt dòng suy tư của Triển Chiêu.



Triển Chiêu hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Anh, rốt cuộc chịu nói chuyện với tôi?”


Đang khi Triển Chiêu còn đang không biết khi nào thích hợp chạy trốn, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên. Hai người hơi sửng sốt, cùng lúc thoát khỏi trạng thái rối bời mà bình tĩnh lại.



“Điện thoại của đội trưởng.” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu một câu, liền nhận điện thoại. Triển Chiêu để ý, trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường nghe điện thoại, sắc mặt của anh lập tức thay đổi. Tim Triển Chiêu chợt trầm xuống, có thể khiến Bạch Ngọc Đường lộ ra sắc mặt này nhất định là chuyện lớn, không lẽ…..



“Ba mươi phút trước, hành lang một khách sạn vừa bắt lửa.” Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, lập tức đứng lên, vừa đi vừa nói với Triển Chiêu, “Lên lầu thay quần áo, chúng ta cùng tới hiện trường.”



“Hiện trường?” Triển Chiêu hơi sững sờ, “Tôi cũng đi sao?”



Bạch Ngọc Đường gật đầu, sắc mặt lạnh lùng đáp, “Chết ba người, Tần Giản cũng tới, lần này lớn chuyện rồi đây.”



Tâm Triển Chiêu chợt nặng, quả nhiên sớm muộn cũng có thương vong.



“Hắn yên lặng một đêm, tội phạm lập tức thăng cấp, như vậy hành vi tiếp theo của hắn rất có thể sẽ mất khống chế.”



“Cái tên rác rưởi đáng chết, sau khi bắt lại hắn không hỏa thiêu hắn là không được!” Bạch Ngọc Đường dữ tợn mắng một câu, gương mặt tuấn tú lại hiện ra nóng nảy không giấu được.



Triển Chiêu hơi ngẩn ra, cũng không phải do lời của Bạch Ngọc Đường mà là do thần sắc lo lắng của anh. Bạch Ngọc Đường là một cảnh sát có nhiều kinh nghiệm, lúc đối mặt với mọi án lớn anh ta cũng hiếm khi tỏ ra khẩn trương, cả lúc sát lằn ranh sinh tử cũng thế. Sao lần này anh ta lại gấp gáp thế kia?