Tổ Trọng Án

Chương 117 : Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (15)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


A Xuân, vốn có tên là Lưu Xuân Chi, năm nay 21, là sinh viên của trường cao đẳng nghệ thuật của thành phố D, vốn dĩ theo học múa cổ điển chuyên nghiệp. Sau khi biết được thân phận thật của vị vũ nữ thoát y có tên giả A Xuân xong, Triển Chiêu thầm kinh sợ. Cậu hoàn toàn không cách nào tìn được cô gái để tóc dài ngang vai, khuôn mặt không chút trang điểm đang ngồi trước mặt mình là vũ nữ tràn đầy mị hoặc trong phòng hộp đêm Hồng Ngạn mấy tiếng trước.



Bạch Ngọc Đường nhận thấy ánh mắt Triển Chiêu cứ chỉa lên người Lưu Xuân Chi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh không ngờ Triển Chiêu lại cảm thấy hứng thú với vũ nữ thoát y lúc mặc quần áo vào như vậy, rõ ràng mấy tiếng trước, bọn họ đã từng nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô gái này, nhưng lúc đó trên mặt Triển Chiêu không hề có chút cảm giác có hứng thú nào mà.



“Cô chính là Lưu Xuân Chi?” ánh mắt sắc bén của Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn A Xuân, không lạnh không nóng hỏi.



Lưu Xuân Chi lộ ra vẻ mặt bình thản, cô gái này mặc dù trẻ tuổi, nhưng rõ ràng đã trải đời rất nhiều. Vì vậy, thái độ lạnh nhạt của Bạch Ngọc Đường cũng không hù dọa được cô. A Xuân hơi nhướng lông mi dài, ánh mắt liếc tới liếc lui trên mặt Bạch Ngọc Đường.



“Tôi đang hỏi cô đấy, nhìn gì mà nhìn?” Bạch Ngọc Đường đen mặt nhìn mắt A Xuân,



“Nói mau, cô có quan hệ gì với tên trong hình?”



Nghe thấy lời nói của Bạch Ngọc Đường, A Xuân liếc mắt nhìn tấm hình trên bàn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu. Rồi, lắc đầu.



“Là sao, không quen?” Thái độ của Triển Chiêu rõ ràng tốt hơn Bạch Ngọc Đường nhiều lắm. Thấy A Xuân lắc đầu, tim cậu cũng trầm xuống, trên mặt không nhịn được mà lộ ra biểu lộ lo lắng. Nhưng cậu vẫn không nói lời quá đáng, mà chỉ vô cùng lo lắng nhìn cô, hi vọng cô nói ra câu trả lời phủ định.



“Cô nghĩ cho kỹ, thành thật trả lời, đừng nghĩ có thể đùa bỡn ở đây. Đừng quên đây là đồn cảnh sát!” Bạch Ngọc Đường nào có dịu dàng như vậy , ánh mắt sắc bén của anh giống hệt tia chớp, như có thể xuyên thủng hết mọi ngụy trang.



A Xuân nhìn sắc mặt đen thui của Bạch Ngọc Đường, rồi nhìn Triển Chiêu, cuối cùng câu khóe miệng cười với Triển Chiêu một cái.



“Tối qua lúc tôi múa, anh vẫn không hề nhìn tôi, tôi liền biết lúc đó tâm trạng anh không tốt. Bây giờ thì sao, tốt hơn chút chưa?”



Triển Chiêu hơi sửng sốt, cậu không ngờ, câu đầu tiên sau khi A Xuân mở miệng lại có nội dung như vậy. Nhớ tới hình ảnh phóng đãng tối qua, trên mặt Triển Chiêu lại hiện ra chút lúng túng. Cậu nhìn nụ cười trên mặt A Xuân, theo bản năng lắc đầu.



“Còn không tốt sao? Là vì người trong hình này?” A Xuân cau mày, giai nhân thanh tú cho dù cau mày cũng không khó xem, chỉ thấy làm người ta cảm nhận được cô là một cô gái tốt rất mềm lòng, làm người chỉ mới gặp qua cũng nảy sinh đồng cảm.



“Đừng nói nhảm nữa, mau khai ra những chuyện hắn nói với cô.” Thấy hai người họ mày qua mắt lại trước mặt anh, tâm tình Bạch Ngọc Đường làm sao mà tốt nổi? Anh khó chịu trợn mắt nhìn A Xuân.




Sau đó, cậu mới giải thích với Bạch Ngọc Đường, “Cô bé này nhìn qua là người tốt, hơn nữa, cô ấy còn là nhân chứng duy nhất từ đó tới giờ của vụ án này. Tôi thấy, chúng ta sau này nhất định còn chuyện cần tới cô bé.”



“Em nghĩ vậy thật sao?” Bạch Ngọc Đường chua xót chăm chăm nhìn Triển Chiêu.



Biểu lộ trên mặt Triển Chiêu vô cùng chính trực. “Dĩ nhiên, nếu không anh nghĩ tôi giữ danh thiếp cô ấy lại làm gì, không lẽ muốn gọi cô ấy tới nhảy cho anh xem a?”



Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, anh bây giờ không ngờ Triển Chiêu sẽ mở lời đùa giỡn kiểu này với anh. “Tại sao là để anh xem, không lẽ tối qua em không nhìn?” Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng, tâm trạng vui vẻ hơn một chút.



Triển Chiêu bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lạnh lùng nói, “Tôi còn chưa tính sổ với anh đấy, hôm qua tại sao anh lại mang tôi tới cái nơi kia xem trình diễn hả??”



“Em còn dám nói, không phải là tại em ép anh sao!” Bạch Ngọc Đường cũng trợn mắt ngược lại với Triển Chiêu.



Ai mà biết, lại để em quen với một cô gái có nguy cơ tiềm ẩn thế này. Bạch Ngọc Đường không tình nguyện liếc Triển Chiêu, lòng nói, tiểu tử này mặc dù dáng vẻ rất đẹp, nhưng bộ dạng trông vừa ngu vừa ngốc, làm sao lại có thể thu hút con gái thế này?



Trước hết là Nguyệt Hoa, sau đó là Thủy Ký Bình, Tô Hồng cũng nửa thật nửa giả, bây giờ lại thêm một A Xuân. Thật là địch thủ càng lúc càng nặng ký hơn. Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy, tình yêu của anh dường như chưa kịp bắt đầu đã gặp phải khó khăn nặng nề quá.



Không được, nhất định phải tìm cơ hội đem chuyện tối qua chưa làm được làm cho xong. Không ăn được nên bụng luôn cảm thấy không yên. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường liền muốn kéo Triển Chiêu qua gặm hai cái để hóa giải tâm tình bất an trong lòng. Nào ngờ thú tính của anh vừa một phát ra, Triển Chiêu lại trước một bước bắt lại tay của anh.



“A? Em làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn biểu tình kích động của Triển Chiêu.



“Tôi nghĩ ra rồi, nghĩ ra cách để A Xuân nhớ lại bộ dáng cùng tin tức khác của hắn rồi!”



“Cách gì?” Bạch Ngọc Đường nhướn lông mày, cũng cảm thấy hứng thú hỏi.



“Thôi miên, thôi miên có thể làm người ta nhớ lại những chuyện lúc thường người ta quên mất. Chỉ cần chúng ta thôi miên A Xuân, thì có thể khiến cô ấy nhớ lại bảng số xe của người kia. Thậm chí, cả khuôn mặt của hắn nữa!