Tổ Trọng Án
Chương 127 : Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (3)
Ngày đăng: 21:49 18/04/20
Đang ở lúc Triển Chiêu đứng dưới vòi sen, vừa đón nước lạnh vừa cau mày trầm tư, đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra. Triển Chiêu ngẩn người,vội nhìn về cánh cửa bị bật mở. Lúc cậu nhìn thấy rõ người vào phòng là ai, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đột ngột đỏ mặt, chau mày, không vui hét người kia, “Ai cho anh vào đây!? Mau ra ngoài!!”
Người vào chính là Bạch Ngọc Đường.
Rất nhanh đã tới tối, Triển Huy vốn muốn để Triển Chiêu ngủ chung giường với anh, nhưng Bạch Cẩm Đường kiên quyết phản đối. Lý do hắn phản đối cũng rất hợp lý, bởi vì Triển Huy lúc ngủ cần yên tĩnh tuyệt đối, vì vậy nhiều thêm một người bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi. Triển Chiêu cũng thừa nhận Bạch Cẩm Đường nói đúng, chỉ có thể nhìn Triển Huy cười xin lỗi, trở về phòng của chính cậu.
Không khí ấm áp trên hòn đảo nhỏ này, vào mùa này trở nên cực kỳ nóng bức, cả ngày làm người Triển Chiêu bám đầy mồ hôi dính dấp, sau khi về phòng cập lập tức bước vào phòng tắm, thoải mái tắm một cái. Vừa tắm, cậu vừa nghĩ đến chuyện buổi sáng còn chưa nghĩ rõ. Đến tột cùng phải làm sao mới có thể khiến anh hai thuận lợi tiếp nhận quan hệ giữa cậu với Bạch Ngọc Đường bây giờ?
Chuyện này đích thực làm người ta rất nhức đầu. Thử nghĩ xem, có lẽ mỗi người đồng tính lúc đối mặt với người nhà đều sẽ gặp phải khó khăn khó mà mở miệng. Nhưng tình hình của Triển Chiêu lại càng thêm đặc biệt. Để anh hai biết được cái tin tức chấn động này, hậu quả sẽ ra sao đây? Cậu bây giờ khó nghĩ không phải chuyện anh hai có thể tiếp nhận lựa chọn của cậu hay không, mà là có phải mình sẽ làm anh hai bị tổn thương vì tính tùy ý của mình hay không. Đây không phải chuyện chỉ cần suy nghĩ một cái liền có được kết luận. Nếu đối tượng lần này là cha mẹ của Triển Chiêu, cậu có lẽ vẫn sẽ khó nghĩ, nhưng sẽ không quá băn khoăn.
Dù sao, lựa chọn vẫn là của bản thân Triển Chiêu, dám làm dám chịu, cho dù cuối cùng có bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ, cũng là hậu quả mình nhất định phải thừa nhận. Cha mẹ có lẽ sẽ rất hận cậu, có lẽ sẽ chấp nhận tha thứ cậu, nhưng bất kể là gì, Triển Chiêu sẽ không sợ cha mẹ vì nghe lựa chọn của cậu mà tức phát bệnh. Bởi vì cậu rất rõ cha mẹ mình, hai vị lão nhân này không phải người thường, họ còn kiên cường hơn anh hai nhiều lắm. Nhưng còn anh hai… ai, thật là nghĩ tới đâu kẹt tới đó. Đã vậy Triển Chiêu còn có dự cảm, loại khó nghĩ này sẽ tiếp tục kéo dài, căn bản là chủ đề không giải được.
Đang ở lúc Triển Chiêu đứng dưới vòi sen, vừa đón nước lạnh vừa cau mày trầm tư, đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra. Triển Chiêu ngẩn người,vội nhìn về cánh cửa bị bật mở. Lúc cậu nhìn thấy rõ người vào phòng là ai, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đột ngột đỏ mặt, chau mày, không vui hét người kia, “Ai cho anh vào đây!? Mau ra ngoài!!”
Người vào chính là Bạch Ngọc Đường.
Không biết Bạch Cẩm Đường suy tính cái gì, cũng không sắp xếp Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ở chung một phòng, thậm chị còn cố ý động tay chân, đem căn phòng chỉ cách nhau một vách lúc đầu sắp xếp tách ra xa. Bây giờ Triển Chiêu ở lầu hai, cách vách là Triển Huy, mà Bạch Ngọc Đường lại bị Bạch Cẩm Đường sắp vào lầu một, cách rất xa ba người họ.
Bạch Ngọc Đường rất bực bội, bởi vì kể từ sau khi tới hải đảo mọi chuyện đều không thuận lợi. Đầu tiên là bị anh hai đả kích, sau đó lại nghe thông báo không thể ở chung với Triển Chiêu, cuối cùng đến tận tối cũng không thể nói với Triển Chiêu một câu. Giống như có một cái máy bay, vốn dĩ là của anh lại bị người ta đoạt mất.
Bạch Ngọc Đường trong lòng không nỡ, mới nãy lời của Bạch Cẩm Đường giống như lời nguyền vang vọng trong tai anh. Anh rất sợ cái mồm xúi quẩy của Bạch Cẩm Đường thành sự thật. Nếu Triển Chiêu thật sẽ mặc kệ anh vì Huy ca, anh thật là khóc cũng không có chỗ để khóc. Đối với Triển Chiêu mà nói, Triển đại ca là người nhà, mà mình lúc này ngay cả người yêu chính thức cũng không phải đi? Nghĩ tới đây Bạch Ngọc Đường buồn bực cực kỳ, anh không kịp đợi để thấy Triển Chiêu, hỏi chút xem rốt cuộc cậu nghĩ thế nào. Nếu có thể, thì trực tiếp lôi Triển Chiêu tới chỗ Huy ca trình bày luôn. Mặc dù làm thế có chút ích kỷ cùng mạo hiểm, nhưng để anh với Triển Chiêu có thể tu thành chính quả, Bạch Ngọc Đường cảm thấy chuyện khác anh cũng quên!
Cho nên, tranh thủ lúc trời tối, Huy ca cùng anh hai hẳn đã ngủ rồi, Bạch Ngọc Đường động tác nhạy bén rón rén đi tới lầu hai. Bước qua phòng ngủ của anh hai, lại im lặng đi qua phòng của Triển Huy, cuối cùng tới trước cửa phòng ngủ của Triển Chiêu. Trước lúc gõ cửa, anh đẩy cửa một cái, kết quả phát hiện ra cửa tự động mở. Bạch Ngọc Đường thầm mừng, đẩy cửa vào, nhưng lại không phát hiện ra Triển Chiêu.
Cuối cùng, anh nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm. Không lẽ cậu ấy đang tắm sao? Bạch Ngọc Đường tâm nóng lên, trong đầu bắt đầu nghĩ lung tung. Anh nhớ lại mấy tháng trước, lúc mình phục vụ Triển Chiêu tắm. Khi đó ý thức Triển Chiêu không tỉnh táo, dùng gò má lạnh như băng cọ cọ lòng bàn tay mình, giống như một con mèo vừa đáng thương lại đáng yêu. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường cảm thấy tim lại nóng lên, cả người cũng lạ. Dưới một loại xung động, anh lại im lặng bước tới cửa phòng tắm, nhẹ nhàng động, đẩy cửa ra.
Tiếp theo, Triển Chiêu dĩ nhiên phát hiện anh, hơn nữa đỏ mặt tận tai muốn đuổi anh ra ngoài. Con mèo nhỏ đáng yêu này… đang ngượng? Bạch Ngọc Đường nhẹ ngoắc khóe miệng, không chỉ không bước ra, ngược lại còn bước tới trước hai bước, đi thẳng tới bên người Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường liều mạng vẫn còn cố gắng trêu đùa giác quan của Triển Chiêu, Triển Chiêu lại nghe ra tiếng chuông này là của ai gọi. Cậu bắt lại cái tay lộn xộn của Bạch Ngọc Đường, nhẫn nại dục vọng mạnh mẽ trong người, vừa thở hổn hển nói, “hình như, hình như là điện thoại của Tô Hồng, không lẽ… trong nhà…”
Lời của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường bực bội vỗ nệm, tức giận rống to, “Con nhỏ Tô Hồng này chính là cừu nhân kiếp trước của anh mà!”
Mắng cũng vô ích, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Triển Chiêu bò tới tủ đầu giường nghe điện thoại, nhìn bóng lưng của Triển Chiêu, đường cong thân thể lúc ẩn lúc hiện dưới áo ngủ làm anh chút nữa chảy máu mũi. Bạch Ngọc Đường cắn răng nghiến lợi nhìn Triển Chiêu vội vàng kéo qua di động, đột nhiên âm trầm nói, “Triển Chiêu em với Tô Hồng quan hệ tốt như vậy từ lúc nào? Cả lúc em đang nghỉ phép mà cô ta cũng không quên liên lạc với em?”
A, Triển Chiêu cầm di động trong tay, thật là nghe cũng không được, mà không nghe cũng không được. Câu bất đắc dĩ quay người nhìn Bạch ngũ gia toàn thân đầy dấm, bất đắc dĩ cười nói, “Nhắc đến Tô Hồng anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi. Chị ấy không phải người không biết nặng nhẹ, điện thoại này nhất định là có việc gấp.”
“Việc gấp? Công việc hay là việc riêng?” Một thùng dấm vẫn như cũ mở lời bất thiện.
Chuyện tốt bị người ta cắt đứt thực sự rất khó chịu, lòng Triển Chiêu cũng rất mất tự nhiên, cậu đương nhiên hiểu tâm trạng của Bạch Ngọc Đường. Vì vậy, cậu vẫn nhịn xuống nhìn Bạch Ngọc Đường, “Công chuyện, chính là có vụ án. Việc riêng, chính là Đinh Nguyệt Hoa. Dù sao cả hai đều có liên quan tới anh, vậy tôi bật loa để cùng nghe?”
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, xem như bất đắc dĩ đồng ý.
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nhận điện thoại.
“Triển Chiêu! May quá, cậu ở đây, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cậu sao?”
Triển Chiêu hơi ngẩn ra, vừa định đáp, lại chú ý đến sắc mặt khẽ đổi của Bạch Ngọc Đường. Hiển nhiên, người kia không muốn bị lộ. Triển Chiêu chỉ có còn cách không chấp trẻ con, nói láo với Tô Hồng, “Anh ấy ở dưới lầu, chị muốn tìm anh ấy sao?”
“Không! Chuyện này không thể cho cậu ta biết! Tôi tìm cậu!”
Hơ? Triển Chiêu ngây cả người.
A? Bạch Ngọc Đường lập tức đen mặt!