Tổ Trọng Án

Chương 137 : Vụ án 9 – Ngạc mộng tái lâm (13)

Ngày đăng: 21:49 18/04/20


“Thì ra là vậy a.” Lý Tùng Đào gật đầu, “Người anh em, không ngờ tuổi cậu còn trẻ mà khẩu vị đã vô cùng nặng. Nữ nhân thù rất dai, cậu còn dám tìm người nóng tính, tính tình cổ quái, hơn nữa còn đắc tội người ta. Tôi thấy mấy ngày kế tiếp của cậu xong rồi.  Nghe lời tôi này, nếu cậu còn thích cô ấy, thì phải dụ dỗ người ta thật tốt. Theo kinh nghiệm của tôi, loại phụ nữ này tuy khó đối phó, nhưng một khi họ yêu cậu rồi, cũng là chuyên nhất. Chỉ cần cô ấy yêu cậu, cho dù cậu có dữ với cô ta hơn nữa, cô ấy sẽ không bỏ lại cậu.”



Triển Chiêu lúc nào cũng rất có hứng thú với thức ăn ngon, vậy mà hôm nay có lẽ là do tâm trạng không tốt, mĩ vị trước mắt gần như không có cách nào nâng cao hăng hái của cậu. Khẩu vị của Lý Tùng Đào lại giống như không tệ, hắn vừa giới thiệu món ăn cho Triển Chiêu, vừa tự mình ăn uống ngon lành.



Ăn mấy miếng như có như không, mặc dù không có tinh thần, nhưng dù sao cũng lấp được đầy bụng. Sau khi không còn đói nữa, tâm tình người ta sẽ chuyển biến một chút. Ăn rồi một bữa, Triển Chiêu nhẹ nhàng thở phào. Lý Tùng Đào bất động thanh sắc nhíu mày, phất tay gọi phục vụ viên dọn đồ ăn xuống.



“Nói chút xem, rốt cuộc vì chuyện gì a?”



Triển Chiêu cúi đầu không nói, cậu vẫn còn đang nghĩ xem Bạch Ngọc Đường bây giờ cuối cùng sẽ đi đâu. Lý Tùng Đào thấy Triển Chiêu không đáp, cũng không vội, mỉm cười tự nhủ, “Nữ nhân cần dụ dỗ, coi như trong lòng cậu có giận, cũng không thể đổ lên đầu người ta, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng a.”



“Tôi biết.” Triển Chiêu bực bội nhíu mày, lòng nói tôi cho dù muốn dụ, nhưng người cũng chạy mất tôi đi đâu dụ bây giờ a?



“Quả nhiên là chọc người mình giận?” Lý Tùng Đào vô cùng hăng hái nhìn Triển Chiêu, cười nói, “Sao thế? Trông cậu cũng là bộ dáng dễ tính, cũng không giống người hay gây sự. Không lẽ cô gái kia tính tình rất nóng nảy?”



Triển Chiêu hơi híp mắt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Lý Tùng Đào một cái. Trên khuôn mặt anh tuấn ngăm đen của đối phương, có một đôi mắt sáng lóe ra ánh cơ trí. Triển Chiêu cứ thế chăm chú nhìn vị đầu bếp trước mắt, không ngờ anh ta nhìn người còn thật chuẩn.



“Tôi đoán đúng rồi?”



Triển Chiêu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. “Không sai, người đó đúng là tính tình nóng nảy, hơn nữa còn phản phục vô thường, không thể nắm bắt, bất quá lần này….”



Triển Chiêu buồn bực nhíu mày, nhỏ giọng nói, “Lần này không phải tại người ta, đích xác là tôi sai rồi.”



“Thì ra là vậy a.” Lý Tùng Đào gật đầu, “Người anh em, không ngờ tuổi cậu còn trẻ mà khẩu vị đã vô cùng nặng. Nữ nhân thù rất dai, cậu còn dám tìm người nóng tính, tính tình cổ quái, hơn nữa còn đắc tội người ta. Tôi thấy mấy ngày kế tiếp của cậu xong rồi.  Nghe lời tôi này, nếu cậu còn thích cô ấy, thì phải dụ dỗ người ta thật tốt. Theo kinh nghiệm của tôi, loại phụ nữ này tuy khó đối phó, nhưng một khi họ yêu cậu rồi, cũng là chuyên nhất. Chỉ cần cô ấy yêu cậu, cho dù cậu có dữ với cô ta hơn nữa, cô ấy sẽ không bỏ lại cậu.”



Triển Chiêu ngây ngốc nghe lời Lý Tùng Đào, trong lòng bội phục lại chỉ có thể thở dài, cái tên kia không phải phụ nữ, hơn nữa tôi còn không biết dụ dỗ người ta làm sao. Bất quá, anh ta mới nói yêu tôi, vậy tôi có thể lạc quan nghĩ rằng, cho dù bây giờ tôi có làm sai, anh ta cũng không rời bỏ tôi không?




Triển Chiêu không hề thả lỏng người chăm chú nhìn người kia, lạnh lùng hỏi, “Anh là ai? Anh tại sao có được di động của Bạch Ngọc Đường, anh đã làm gì Bạch Ngọc Đường rồi!?”



“Tôi? Làm gì Bạch Ngọc Đường?” Nam nhân gầy gò hình như vừa mới nghe thấy cái gì đó rất nực cười, quay đầu nói với một người khác, “Lão Tam, anh cảm thấy em sẽ làm gì tiểu Ngũ nha?”



Người được gọi là Lão Tam là một nam nhân vóc dáng khôi ngô, khuôn mặt lạnh lùng, biểu hiện bình thản, không hề cười. Hắn lạnh lùng nhìn Triển Chiêu, sau đó mới quay sang nói với người gầy gò ở trên ghế, “Không phải chú đã chuốc say nó rồi sao?”



“À, nói cũng đúng.” Nam nhân gầy gò trưng ra bộ mặt giả ngây, như chợt hiểu.



Hắn quay đầu liếc Triển Chiêu một cái, cười hì hì nói, “Triển Chiêu, cậu bây giờ rất muốn gặp tiểu ngũ nhà chúng ta đúng không?”



“Tôi muốn gặp Bạch Ngọc Đường.” Triển Chiêu cau mày chăm chú nhìn hai người đàn ông cổ quái, lạnh lùng nói, “Hai người tốt nhất là giao Bạch Ngọc Đường ra đây, anh ấy là cảnh sát, hai người phải biết bắt cóc cảnh sát là trọng tội.”



“Không cần cậu nhắc bọn này cũng biết nó là cảnh sát.” Người gầy gò tựa hồ có chút mất hứng, dùng ánh mắt hẹp dài quan sát trên dưới Triển Chiêu, mới chậm rãi, lạnh lùng nói, “Nhìn dáng vẻ cậu hình như rất quan tâm tới tiểu ngũ nhà chúng ta, nhưng sao tôi lại nghe nói, thằng bé bị cậu chọc giận, mới tìm tới anh em chúng ta mượn rượu giải sầu chứ?”



“Anh em, các người…” Triển Chiêu híp mắt tỉ mỉ quan sát nam nhân đối diện mấy lần, đột nhiên gật đầu, “Tôi hiểu rồi, Lô Phương là đại gia, Bạch Ngọc Đường là ngũ gia, vị này là Tam gia, cảnh sát Hàn ở cục cảnh sát thành phố S là Nhị gia, vậy anh, chính là tứ gia đi?”



“Hề hề!” Nam nhân gầy gò cười đến vui vẻ, liếc nhìn Tam gia bên kia một cái, hì hì nói, “Không ngờ nhân tình tiểu Ngũ tìm được còn rất thông minh. Không tệ, tôi thích!”



Nhân tình? Là gì? Triển Chiêu mất tự nhiên cau mày, siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn người gầy gò kia cũng có điểm nguy hiểm. Cậu thầm tính, nếu như người này không cho cậu gặp Bạch Ngọc Đường, không biết có nên sử dụng bạo lực trực tiếp hay không? Bất quá, cái người cơ bắp bên kia hình như không dễ đối phó nha.



Đang lúc Triển Chiêu suy nghĩ, cậu đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc. Giọng nói này vô cùng âm lãnh, nhưng lúc này rót vào trong tai Triển Chiêu, lại có thể so với thanh âm từ trên trời vọng lại.



“Tương lão Tứ, mau ngậm lại cái miệng chó không ói ra ngà voi của anh cho Ngũ gia!”